TRUYỆN NGẮN TRONG LÒNG BÀN TAY

Nguyên Tác: Kawabata Yasunari

Dịch: Nguyễn Nam Trân

TẬP IV
 

 

52. Chim sẻ đưa duyên (Suzume no baishaku,1926)

Có lẽ lâu ngày quen với cuộc sống cô đơn, phóng túng nên bây giờ ngược lại, hắn bắt đầu ngưỡng mộ sự cao đẹp của những hành vi phục vụ tha nhân. Hắn đã hiểu ra cái gọi là sự hy sinh đáng tôn quí dường nào. Dù cảm thấy loài người chỉ là một hạt giống được truyền từ quá khứ đến vị lai nhưng hắn thấy đủ thỏa mãn với cách nhìn như vậy. Thực thế, nhân loại tuy là một cột trụ nhỏ bé nhưng đã biết kết hợp cùng với các khoáng vật lẫn thực vật để cùng nhau nâng đỡ, giúp cho một nguồn sống vĩ đại đang chuyển động trong lòng vũ trụ có thể tiếp diễn. Do đó, xưa nay hắn vẫn đồng cảm với lối suy nghĩ cho rằng loài người vốn chẳng có gì vượt trội nếu đem so với các khoáng vật hay thực vật khác.

-Đoán đi nhá!

Người chị họ xoay mạnh như chong chóng đồng tiền bằng bạc trên mặt bàn kê tấm kính trang điểm. Thế rồi cô ta đưa bàn tay ra ập cho nó nằm xuống và nhìn hắn với vẻ nghiêm nghị. Hắn nhận ra rằng nỗi lo lắng của mình đang nằm gọn dưới lòng bàn tay trắng trẻo kia.Thế rồi hắn đáp với một giọng tươi vui:

-Ngửa!

-Ngửa phải không? Nhưng mà trước khi trả lời, phải định sẵn thế nào mới được! Nếu đúng là mặt ngửa thì cậu chịu cưới cô ấy chứ? Hay là không đấy?

-Cứ cho là cưới đi vậy!

-Hỏng rồi.... Nó ra mặt sấp.

-Thật hở chị?

-Trả lời gì mà yếu xìu!

Người chị họ cười lanh lảnh. Nàng vung tay vứt tấm ảnh của cô gái rồi đứng dậy bỏ đi. Người chị ấy vốn hay cười. Tiếng cười nghe rất trong và kéo dài không biết dứt. Bọn đàn ông trong nhà khi nghe nàng cười đều thấy nó ngầm chứa một sự ghen ghét không rõ nguồn cơn.

Hắn nhặt tấm ảnh lên và nhìn khuôn mặt cô gái bên trong. Hắn nghĩ người như thế này đáng cho mình cưới đây. Cô ấy là một đối tượng đầy thiện cảm vì đã phó mặc số phận của mình trong tay cha, anh để tiến đến hôn nhân với hắn. Hắn nghĩ những nàng con gái giống như cô có lẽ hãy còn nhiều trong xã hội Nhật Bản. Biết cư xử như thế mới gọi là đẹp. Trong khi bản thân hắn thì quá xấu xa, hắn đã lầm lạc vì muốn tìm cách đánh thức cái bản ngã vốn chẳng ra gì của mình.

-Bảo rằng kết hôn có nghĩa là được chọn lựa đối tượng nhưng nghĩ cho cùng, chuyện đó khác nào trò bắt thăm trúng số hay xoay một đồng tiền để đoán xem sấp ngửa đâu nào!

Khi nghe người chị họ nói như vậy, hắn cũng để muốn mặc cho định mệnh đưa đẩy mình theo đồng bạc đang nằm dưới bàn tay trắng trẻo của nàng và còn cảm thấy cả một niềm vui vì hưng phấn. Thế nhưng khi biết nàng ta chỉ làm như vậy để trêu ghẹo mình thì hắn buồn xo, đôi mắt chợt nhìn xuống dòng suối nhỏ đang chảy cạnh hiên nhà.

-Ngoài cô gái kia, nếu có ai đáng trở thành vợ mình thì xin cho người đó in bóng xuống mặt nước này!

Hắn cầu khẩn với dòng suối như thế. Hắn tin rằng con người là sinh vật có khả năng nhìn xuyên suốt không gian và thời gian. Hắn là kẻ cô độc đến độ suy nghĩ kiểu đó đấy!

Vừa lúc đang chăm chú dòm mặt nước suối thì trong tầm nhìn của hắn, có một khối đen từ đâu rơi mạnh xuống như có thần linh nào gửi tới. Mãi mê dính lẹo với nhau, hai con se sẻ đã lọt tỏm khỏi mái nhà. Đến sát mặt nước, chúng mới vội vã đập cánh để tách nhau ra rồi mỗi con bay vút về một hướng. Cảm thấy điều đó là tia chớp khải thị đến từ chư thần, hắn mới lẩm bẩm:

-Thì ra là vậy!

Những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước đã tan biến đi. Hắn tiếp tục chăm chú nhìn xuống suối. Lòng của hắn giờ đây đã yên tĩnh và trong như tấm kính, tựa như dòng suối. Nơi đó có cái bóng tươi tắn của một con chim sẻ in lên. Con chim sẻ ấy đang hót và tiếng hót của nó như muốn ngỏ cùng hắn rằng:

-Hỡi anh, con người còn chưa quyết đoán kia. Cho dù hình ảnh người vợ của anh trong kiếp này có chiếu lên trên mặt nước đi nữa, anh chắc cũng không chịu tin đâu nhỉ? Vậy em xin cho anh thấy hình ảnh của người vợ trong kiếp sau của anh đây.

Hắn mới nói với con chim sẻ:

-Sẻ ơi, ta cám ơn sẻ. Nếu như kiếp sau ta sinh ra làm chim và kết duyên với mi thì ta xin quyết định là trong kiếp này, ta sẽ lấy người con gái kia làm vợ. Chẳng có ai thấy được vận mệnh kiếp sau của mình mà còn mê muội trong kiếp này cả. Chính mi, cô vợ xinh đẹp và yêu quí của kiếp sau, đã có lòng mai mối cho ta mối duyên trong kiếp này đó.

Thế rồi khi cúi chào tấm ảnh của nàng con gái với một tình cảm trong sáng, hắn càng cảm thấy sự vĩ đại của thần linh.

(Dịch ngày 9 tháng 11 năm 2018)

 

Xem tiếp : [ 53. Mùa đông gần kề   ]

 

 


* Nguyễn Nam Trân :

Một trong những bút hiệu của Đào Hữu Dũng, sinh năm 1945 gần Đà Lạt. Nguyên quán Hương Sơn, Hà Tĩnh. Theo học Chu Văn An (1960~1963) và Đại Học Sư Phạm Sài Gòn trước khi đến Nhật năm 1965. Tốt nghiệp Đại Học Đông Kinh (University of Tokyo) và Đại Học Paris (Pantheon-Sorbonne). Tiến sĩ khoa học truyền thông. Giáo sư đại học. Hiện sống ở Tokyo và Paris. E-mail: dhdungjp@yahoo.com

.........................

® "Khi phát hành lại bài viết của trang này cần phải có sự đồng ý của tác giả (dhdungjp@yahoo.com)
và ghi rõ nguồn lấy từ www.erct.com