TRUYỆN NGẮN TRONG LÒNG BÀN TAY

Nguyên Tác: Kawabata Yasunari

Dịch: Nguyễn Nam Trân

TẬP IV
 

 

51. Cái cưa và sinh nở (Nokogiri to shussan, 1924)

Người con gái ấy đang sinh một đứa con cho ai đó...

Không biết vì lý do nào mà tôi nghĩ rằng nơi mình đang có mặt phải là nước Ý. Trên đồi cao có một mái lều (tent) kẻ sọc vằn trông tựa như cái dù to che nắng (parasol), Trên đỉnh lều thấy cắm một lá cờ. Nó đang phất phơ trong ngọn gió triều của một ngày tháng năm. Bên dưới cánh rừng chồi màu lục là mặt biển xanh (nó làm tôi nhớ đến bờ biển của vùng suối nước nóng Izuyama) (1) ...Dưới mái lều, tôi thấy một kiến trúc nhỏ giống như cái buồng con dành cho khách gọi điện thoại. Cái buồng ấy trông chẳng khác gì ghi-sê bán vé tàu hành khách chạy đường biển hay văn phòng hải quan. Thế nhưng hiện nay tất cả những gì tôi đang làm là nhận từ cánh cửa sổ của cái buồng đó là một món ngoại tệ lớn vừa đổi được. Người ta đặt một cọc tiền gói trong bọc giấy màu vàng mà tôi hay vỗ đôm đốp vào lòng bàn tay trái. Tôi cảm được là có tiền nằm bên trong bọc. Một người đàn bà mặc bộ quần áo Tây bình thường màu đen sậm đang đứng bên cạnh tôi. Tôi định bắt chuyện. Dù biết đó là một người Nhật nhưng khi nhìn bà, tôi chợt lo ngại về khả năng tiếng Ý kém cỏi của mình.

Những gì đã xảy ra sau đó ư? Bối cảnh của câu chuyện đã thay đổi. Sân khấu dời về một vùng nông thôn trên quê hương tôi.

Có khoảng mươi người hiếu kỳ đang trước sân căn nhà của một nông gia với cánh cổng đi vào thật hoành tráng. Họ toàn là những người tôi từng quen biết ở quê nhà nhưng khi thức giấc, tôi không nhớ từng người trong bọn là những ai. Dù sao, vì một lý nào đó, tôi và người đàn bà này đang phải quyết đấu với nhau.

Trước khi lâm trận, tôi muốn đi giải quyết một chút nhu cầu. Vì thiên hạ nhìn vào, tôi cứ phải đưa tay bụm lấy kimono nên rất khốn khổ. Bất ngờ khi ngoáy đầu nhìn lại, tôi thấy mình đang múa một lưỡi kiếm sáng lóa và giao đấu với người đàn bà ấy ở giữa sân. Thằng tôi thứ nhất nhìn hai bên đánh nhau, tuy là trong chiêm bao, đã hết sức ngạc nhiên khi thấy có mình trong đó:

-Kẻ nào thấy được huyễn ảnh về con người bị phân thân, về nhân cách nhị trùng của mình, kẻ đó sẽ phải chết.

Tôi cảm thấy như con người thứ hai của tôi sắp sửa bị người đàn bà kia giết. Vũ khí của bà ta hình thù như lưỡi cưa. Chính ra nó là một thanh kiếm nhưng lại giống loại lưỡi cưa to bản mà tiều phu thường dùng để đốn những thân cổ thụ.

Lúc đó, tôi hầu như quên cả mót tiểu. Thằng tôi thứ nhất bèn hiệp lực với thằng tôi thứ hai chiến đấu chống lại người đàn bà. Vũ khí của bà ta giống như một món đồ trang sức lộng lẫy. Cứ mỗi lần lưỡi kiếm của tôi chạm phải lưỡi kiếm của bà ta thì sau một tiếng động chát chúa, nó lại cứa lên thanh kiếm ấy những răng cưa lồi lõm. Rốt cuộc, lưỡi kiếm của bà đã trở thành một lưỡi cưa thực sự. Tôi nghe rành rọt những lời như thế này trong lỗ tai:

-Đó là cách thức để trui rèn một lưỡi cưa.

Tóm lại cuộc quyết đấu là cơ hội phát minh ra lưỡi cưa, chuyện nghe mà buồn cười. Tuy gọi là quyết đấu nhưng tôi không mấy tập trung, trong khi múa kiếm chém nhau mà tôi lại mang tâm trạng một kẻ đang theo dõi tình tiết của một cuốn phim.

Rốt cuộc tôi ra giữa sân và ngồi phịch xuống, kẹp lưỡi cưa của người đàn bà dưới gan bàn chân, tha hồ chọc phá bà ta, lúc ấy đang kẹt cứng, không làm sao đẩy hay kéo được lưỡi cưa.

-Tôi mới sinh em bé nên người hãy còn yếu.

Đúng vậy. Bụng dưới của bà lủng lẳng nhiều nếp nhăn.

Tiếp đó, tôi thấy mình đang chạy băng băng trên con đường ven biển xẻ ra giữa những ghềnh đá.(trông giống bãi biển ở suối nước nóng Yuzaki vùng Kii) (2). Tôi thấy mình chạy là để tìm gặp đứa bé sơ sinh mà người con gái mới cho ra đời. Trong một động đá ở đầu mũi đất, đứa hài nhi đang nằm ngủ. Mùi hương của thủy triều giống như một đốm lửa xanh biếc đang lập lòe. Nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng và xinh xắn, nói cùng tôi:

-Chuyện sinh ra một đứa bé thật quá dễ dàng!

Niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt, tôi đưa tay nắm lấy vai nàng và nói:

-Mình báo tin đi. Này, mình báo tin này cho cô ấy nhé!

-Mình báo tin nhé. Hãy cho biết là sinh một đứa bé thật quá dễ dàng!

Lần này nàng đã trở thành một con người nhị trùng nhân cách. Nàng muốn bảo rằng con người của nàng hiện ở đây muốn báo tin ấy cho con người thứ hai đang sống ở một nơi nào khác.

Mắt mở ra, tôi tỉnh cơn mơ.

......

Đã năm năm rồi tôi và người con gái ấy không gặp nhau và tôi chẳng biết giờ đây nàng ở chốn nào.Trong đầu tôi cũng không hề giữ lại cái huyễn tưởng là nàng đã sinh con. Thế nhưng giấc mơ kia có thể chứng minh rằng giữa tôi và nàng có một liên hệ đặc biệt. Nằm trên giường, tôi vừa thưởng thức niềm vui tươi sáng còn đọng lại trong đầu, vừa mơ lại giấc mơ xưa mà mắt vẫn mở. Phải chăng ở một nơi kia, người con gái ấy đang đẻ cho ai đó một đứa con.

(Dịch ngày 26 tháng 10 năm 2018)

(1) Izuyama: núi nằm trên bán đảo Izu, tây nam Tôkyô.

(2) Kii hay Kishuu, phía nam Nara

 

Xem tiếp : [ 52. Chim sẻ đưa duyên  ]

 

 


* Nguyễn Nam Trân :

Một trong những bút hiệu của Đào Hữu Dũng, sinh năm 1945 gần Đà Lạt. Nguyên quán Hương Sơn, Hà Tĩnh. Theo học Chu Văn An (1960~1963) và Đại Học Sư Phạm Sài G̣n trước khi đến Nhật năm 1965. Tốt nghiệp Đại Học Đông Kinh (University of Tokyo) và Đại Học Paris (Pantheon-Sorbonne). Tiến sĩ khoa học truyền thông. Giáo sư đại học. Hiện sống ở Tokyo và Paris. E-mail: dhdungjp@yahoo.com

.........................

® "Khi phát hành lại bài viết của trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả (dhdungjp@yahoo.com)
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com