Lời tự thú….trước b́nh minh! Vũ Đăng Khuê
Bà Khuê!
Có thể bà là một “Càm Thị Ràm” của thời đại, chuyện ǵ cũng lầu bầu.
Có
thể là bà hà tiện, chi ly, đi làm parttime về, thế nào bà cũng đạp xe đi
mấy cây số ghé 2, 3 siêu thị để mua một món đồ chỉ rẻ hơn vài chục yen.
Chiều chiều canh giờ để mua những đồ nửa giá. Nhưng dù được nh́n dưới nhăn quan nào, cảnh huống cá biệt nào, có một điều không thể phủ nhận nơi bà là tấm ḷng yêu chồng thương con và lo lắng cho gia đ́nh nội-ngoại hết mực. Bà đă trở thành “thiên thần” của tôi đấy. Tôi, một thằng yêu câu ca lời hát từ thuở nhỏ, thích làm chuyện bao đồng, thích tham gia đám đông, thích sinh hoạt cộng đồng, tôi đi t́m và tôi đă gặp....bà, lần đầu tiên vào khoảng giữa năm 1989. Tôi th́ cũng có đôi người để ư nhưng cũng không thiếu người chê: “chỉ được cái mồm, nói nghe ngọt sớt, không thành thật”. Không phải đâu, hiểu lầm đó, nghề của tôi là phải đi t́m giọng hát, t́m người cộng tác nên phải ngon ngọt với bất cứ ai.
Khoảng tháng 2/1990, tôi sững sờ xúc động khi bà mua tặng tôi một cái áo
len, và một cái bánh, nhân dịp valentine, lần đầu tiên trong đời tôi mới
có cảm giác ấy.
Dạo
c̣n khỏe, lúc sinh hoạt cộng đồng tôi bảo làm ǵ th́ bà làm đó, kêu bà
hát, múa, phụ công việc cho cộng đồng, đi đâu tôi cũng kéo bà theo và lúc
nào bà cũng vui vẻ.
À,
Bà có giọng hát hay lắm, một trong điều tôi mê là giọng hát của bà, ngày
xưa khi c̣n ở Việt Nam bà đă bị tụi nó kéo vào các nhóm sinh hoạt tập hát
những bài khen chế độ, bà cũng từng đi hát tại các “tụ điểm văn hóa” để
chia sẻ gánh nặng gia đ́nh. Lúc gặp bà tôi rất ngạc nhiên khi bà thuộc và
hát làu làu những bài nhạc ngoại. Thỉnh thoảng, Tôi xúi và nhắc bà hát lại
th́ bà lại cằn nhằn: “Ôi, già rồi ông ơi, giờ đâu mà ḥ với hát”. Chịu khó
tập hát lại đi, dù biết bà rất bận. Tôi cũng sẽ cố tập đàn lại như lời bà
khuyến khích dù tay tôi đă cứng. Có vẻ như tôi lại mơ tưởng chuyện không
đâu. Ba mươi mấy năm sống với nhau vợ chồng ḿnh đă quen hơi, nhưng tôi cảm thấy chưa quen chỗ. Theo cái nhà ông Ngữ Yên mà tôi mới quen th́ “Miền Nam có ba mùa: nắng, mưa và nước nổi. Giờ đây mùa nước nổi thay bằng mùa nước ngập do đô thị hóa bằng ḷng tham không đáy”.
Thôi
Xin chọn nơi này làm quê
hương, dẫu cho khó thương
vậy! bà nhỉ!
Tôi
viết và nghĩ bà....không đọc được.
|