Kyushu có tất cả bảy tỉnh:
Kagoshima, Nagasaki, Kumamoto, Oita, Miyazaki, Saga và Fukuoka. Mỗi
tỉnh có một sắc thái khác nhau với thiên nhiên hiền ḥa, với biển
trời mây nước; với chùa chiền, đền thờ khắp nơi và những núi đồi cây
cỏ xanh tươi. Kagoshima với Sakurajima- một vùng núi lửa vẫn c̣n
đang ngấm ngầm hoạt động và c̣n giữ nhiều nét hoang sơ với những
cánh rừng bên những con đường ngoằn ngoèo ôm kín những vùng núi lửa
Minami-dake, Kita-dake và Naka-dake. Trận phun núi lửa vào năm 1914
lớn đến nỗi ḍng dung nham chảy lan và nối kết với một phần Bán đảo
Oosumi (Oosumi Hantoo), biến đổi Sakurajima từ đảo (shima) trở thành
bán đảo (hantoo) [1]!
Từ bến phà của thành phố
Kagoshima, người ta có thể thấy
một vùng rộng lớn, hơi
phẳng, lồi lơm như mặt sóng trên đỉnh đầu núi Sakurajima. Vùng này
vẫn c̣n sót lại vài mảng khói như bọt sóng cuồn cuồn bay lên cao,
hội nhập với vài cụm mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời xanh
trong. Khói và mây trở thành một nhất thể ḥa quyện thân thương!
Nagasaki có cảng Nagasaki,
nhà thờ Oura và thành phố Sasebo với những con tàu đủ cỡ loại vội vă
đến ở một vài ngày rồi lại vội vă cuốn khăn gói ra đi. Về đâu? Đi về
đâu? Chắc đi đến hay trở về một vùng trời xa xăm nào đó!?
Kumamoto với núi Aso hùng
vĩ, những cánh đồng ngút ngàn xanh mơn mởn quanh năm; Oita với thành
phố Beppu có nhiều suối nước nóng thiên nhiên, đặc biệt là Kannawa
Onsen- đi giữa con phố mà ḿnh có cảm tưởng đang chơi vơi giữa một
thế giới ảo đầy sương khói và hơi nóng.
Miyazaki với hẻm núi
Takachiho lồng lộng gió mây bay, những hàng cây palm thẳng tắp và
con phố nhỏ hao gầy.
Và sau cùng là tỉnh Fukuoka
nơi tôi đă sống trong suốt một khoảng thời gian dài 5 năm. Fukuoka
có thành phố biển Itoshima dập d́u sóng nước và những thửa ruộng bậc
thang tắm ḿnh dưới nắng; Yanagawa với hàng liễu rũ xơa tóc mây buồn
ôm kín bờ sông như muốn giữ kín nỗi niềm tâm sự trong ḷng!
Thành phố Fukuoka có ḍng
sông Naka chảy dài qua con phố với những quán Yatai lấp lánh ánh đèn
choochin lộng lẫy về đêm. Fukuoka có công viên Ohori và đền thờ
Shinto Dazaifu Tenmangu trầm lặng. Làng Dazaifu này được kiến trúc
theo lối “Monzen Machi”- một thành phố nằm giữa chùa chiền và đền
thờ nhằm biểu lộ tinh thần hiếu khách “Omotenashi
no kokoro” của người Nhật.
Về đây, người ta có thể t́m
thấy một cái ǵ vừa huyễn hoặc “chông chênh giữa hai bờ hư thực”,
vừa thân thương trên mỗi bước chân! Công viên có chiếc cầu đỏ Ohori-
nơi bè bạn gặp nhau hẹn ḥ vào những ngày cuối tuần, những buổi sáng
đẹp trời vào mùa xuân hoa ajisai và cosmos tươi mỡn muôn nơi. Nh́n
bóng ḿnh đổ xuống hồ nước lăn tăn trong
con gió nhẹ: lúc hiện rơ mồn một, lúc mơ hồ liêu trai…Thích nhất là
những buổi chiều chớm thu có nắng hanh vàng! Được đi tản bộ trong
công viên là một điều rất thú vị...Ḿnh có thể đi như thế hàng giờ
mà không biết chán! Nghe chim hót, vài chiếc lá rụng, nh́n con nước
chảy mênh mang mang lại cho ḷng một cái ǵ êm êm, nhè nhẹ và mơ
màng như sương khói lăng đăng cuối chân đồi...
Tỉnh Fukuoka cũng có
thành phố Moji nằm ở điểm cuối cùng của đảo Kyushu. Vào những ngày
đẹp trời, chúng tôi có thể nh́n thấy những con đường của Shimonoseki
nằm ở đỉnh đầu của đảo Honshu. Chiếc cầu kết nối đôi bờ mang lại sự
đoàn tụ sum vầy! “Moji và Shimonoseki/ Hai thành phố. Một bầu trời/
Một đám mây trôi lờ lửng/ Hai cuộc đời. Một lối sống chung vui/
Chiều đến. Ngày sang/ Rộn ră tiếng cười/ Vui! Vui quá!/ Những hẹn ḥ
trông đợi/ Chiều Moji, sáng ở Shimonoseki/ Ḿnh nói cho nhau, khúc
khích thầm th́/ Nh́n vạt nắng bơ vơ, mới thấy ḿnh hạnh phúc!”. Tận
hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên từng giây từng phút. Với những chiều
hoàng hôn đỏ rực cả một góc trời. Nồng nàn hong ấm vạt nắng chiều
rơi... Thiên nhiên đẹp tuyệt vời! Những lúc như thế này, ḿnh chỉ
muốn ngồi trên triển cát thật lâu, hít thở không khí trong lành
trong ḷng không gian tĩnh lặng, để âm hưởng của tiếng sóng len lỏi
vào hồn...Đẹp! Đẹp lắm! Những giây phút mộng thơ được thoát khoải
ṿng tục lụy!
[1]
https://en.wikipedia.org/wiki/Sakurajima
Những bài thơ ngắn
ta buồn ta hát nghêu ngao
hát buồn tủi phận hát hoài bài ca
cũng cùng một bản enka
cũng cùng âm điệu người xa… xa người
Tobata (1973)
tóc
em mát mịn sợi dài
tay
em mộng ảo liêu trai một đời
môi
em chin mộng đầy vơi
mắt
em đen thắm vùng trời yêu thương!
Tobata (1973)
giờ ḿnh xa nhau, em về quên
cả
cái thuở yêu người nồng tháng năm qua
c̣n ǵ cho nhau? t́nh duyên kẻ lạ!?!
nắng đổ xuống đời/ ta tiễn đưa ta...
Kokura (1973)
những chuyến tàu đêm,
những bóng đêm
đời ta cứ măi măi đi t́m
thân ta cô độc/ buồn cô độc
tháng đợi, năm chờ bao nhớ mong...
Fukuoka (1973)
người đưa tiễn người buồn
hay vui
chiều đưa tiễn ngày thắm nụ cười
âu sầu sân ga vắng
nghe muộn phiền sướt mướt lối đi xưa
Tobata (1973)
khi
gặp lại người ngại ngùng cuối mặt
cả câu chào
cũng làm lạ đi qua
để bầu trời
ngàn sợi nắng hiền ḥa
thành xa lạ
thẹn thùng qua ngơ hẹp.
Kokura (1973)
một
thoáng xa rồi/ một thoáng quên
ngồi đây trong
quán kissaten
cà phê vẫn đậm
nồng hương đắng
góc vắng một
người lạ lạ quen…
Kokura (1973)
hoang
phế chiều nay, hoang phế buồn
người đi từ độ
biết yêu thương
tàu xa bên
vắng c̣n ai đợi
thơ thẫn quên
tên bước lạc đường
Moji (1973)
những ngày xa nhau nỗi đau
dài con phố
những ngày vắng nhau nắng vỡ nứt cơn mê
để muộn phiền giăng kín lối về
đôi chân nặng. ngón tê không muốn bước...
Shimonoseki (1973)
loe hoe vài người đi qua
sân ga vắng khách ḷng ta chạnh ḷng
Moji giờ đă vào đông
một người đứng đợi chờ trông một người!
Moji (1973)
chèo
thuyền trên ḍng sông
bờ tóc em suối
mộng
nhẹ nhàng ôm
bóng trăng
vỗ về êm giấc
nồng
Yanagawa (1973)
ajisai
cộng nhỏ lá xanh
gió xuân lay
nhẹ vuốt ve cành
mơn man vạt nắng thân
thương quá
hong ấm làn sương buổi
sớm mai
Tobata (1973)
thu
vàng trên cụm lá xanh
ajisai nở/ mong manh
khói trời
lá phong nhè nhẹ/ rơi
rơi
đậu trên cụm nắng mớm
lời tiễn thu
Tobata (1973)
ajisai
nở giữa mùa trăng
bóng cây/ tiếng gió nhẹ
êm đềm
trước sân thơ thẩn con
đường vắng
men rượu mặn nồng say
dưới trăng
Kokura (1973)
lăng
đăng chiều đông/một ngày đông
người đi lá đổ nghĩa
trang ḷng
bao giờ gặp lại xưa
chuyện cũ
kể lại chuyện ḿnh muôn
ước mong
Nagasaki (1973)
ajisai
nở màu xanh
đóa hoa hồng hồng sắc
momiji đỏ chói
ḱa!
mùa thu đến rồi!
Yahata (1973)
trời
cuối thu bắt đầu một mùa đông
cảnh vật làm ta rộn ră
ḷng
gió lên cánh lá đua nhau
chạy
một ngày đông…như cả một
mùa đông!
Moji (1973)
tulip
từng hàng lại từng hàng
hồng xanh đỏ trắng/ cánh
hồng tươi
hồ xanh/con nắng chiều
giữa hạ
thành phố giờ đang mọc
giữa hoa!
Fukuoka (1973)
có
những cánh hoa nở sắc tươi
có những màu hoa đẹp
tuyệt vời
mang lại sắc hương tô
điểm nét
mây trời lồng lộng giữa
hoa tươi…
Fukuoka (1973)
tiếng
chuông joya no kane
đưa năm cũ đi/ đón năm
mới đến
hatsumode*)/ cùng rủ
nhau đi hội
omikuji sáng trắng cả
lối về!
Kokura (1973)
*) thăm viếng chùa, đền thờ ngày
đầu năm
một
người bạn rủ ḿnh về nhà ăn Tết
gia đ́nh ít người nên
cảm thấy vui vui
toshikoshi soba, ozoni vừa
ăn vừa nói cười
không khí ấm áp osechi
ryori mang về trong ba ngày Tết!
Kokura (1973)
ngỡ ngàng người gọi ngỡ
ngàng
đường lên phố dốc lang thang một đời
chiều về buồn kiếp đơn côi
mười thương chưa trọn người ơi xa rồi!
Nagasaki (1973)
hôm nay ta bước bên nhau
nh́n nhau muốn nói những lời thương yêu
muốn trao lời cũ bao
chiều
muốn xe thôi chạy ta d́u
bước xưa!
Nagasaki (1973)
biển màu xanh mà trời cũng
màu xanh
hoa nắng rộn ràng trên làn sóng vỗ
ta nằm nghe tiếng thời gian rạn vỡ
nhặt từng mảnh vụn xa xưa để ghép lại thành lời
Itoshima (1973)
màu biển và màu trời
con thuyền nhỏ căng buồm ra khơi
tóc buồn chiều phủ kín
Shimonoseki (1973)
khi
gió qua hàng cây
khi cụm nắng mừng rỡ
bước chân về
hy vọng thành hiện thực!
Tobata (1973)
trời
xanh ḷng trĩu mộng
nụ cười hồng nhè nhẹ
mướt tương lai
đường trước mặt trải dài…
Tobata (1973)
phố xưa chân ai bước
vội vàng lối nhỏ tiếng ai quen
nắng chiều nhẹ êm đềm
Kokura (1973)
người trở về chiều nay
buồn vui theo áng mây bay
bao tháng ngày mong nhớ!
Nagasaki (1973)
giấc
mơ đầu năm hatsuyume
ước nguyện: cả năm mộng
đẹp tràn trề
buổi sáng gantan mới!
Kokura (1973)
hinata de
nekoroboo
waa, sore wa saikoo da!
(phơi
ḿnh dưới ánh mặt trời
c̣n ǵ thú vị cho
bằng người ơi!)
Shimonoseki (1973)
urabon
e
hi o taku
kaeru michi o terasu.
(đến rồi
lại mùa Obon
thắp sáng ngọn
nến đưa hồn về thăm)
Wakamatsu (1973)
yuki maroge
asonde iru kodomo
nigiyaka da na.
(những đứa trẻ con
đùa chơi trong tuyết
tiếng cười réo rắt
rộn không gian)
Tobata (1973)
iku
ka doo ka
furafura suru
na
jikan ga nai!
(muốn
đi hay ở lại
quyết
định nhanh lên không thể chờ
thời
gian gần sắp hết!)
Kokura (1973)
jinsei
no michi
sabishii ka
yorokobi ka
asa no hana
(con
đường của kiếp nhân sinh
buồn
vui tàn nở như là kiếp hoa !)
Tobata (1973)
ame
oriori
hitori bochi
michi o
arukeri
(thấy
thấm thía một ḿnh
bước
chân đi trên con đường nḥ
dưới
những hạt mưa chặp từng chặp rơi rơi)
Tobata (1973)
Hiraodai ni
pikapika
hikatte iru
ishi ga neru
(công
viên Hiraoka
lấp
lánh ánh mặt trời chiếu ḷa
tảng đá
c̣n đang ngủ)
Kokura (1973)
Kokurajoo
kooyoo darake
aki no hajime
(thành cổ
Kokura
bao quanh một màu
lá đỏ ối
mùa thu đă đến
rồi!)
Kokura (1973)
futari
wa
chiisana kissaten de
atte
harubaru kita ne!
(hai người
hẹn ḥ nhau
nơi quán cà phê
xinh nhỏ bé
đường xa diệu vợi
đến t́m!)
Hakata (1973)
Tobata eki
puratto hoomu ni
machikutabireru
(đợi chờ
đến thấm mệt
trên sân ga nhỏ
Tobata
người đâu chẳng
thấy về!?)
Tobata (1973)
yakiimoya
san
nani shite iru no
natsu no yuukaze!?
(này, người
bán khoai nướng
trong con gió nhẹ
thổi đêm hè
chưa chịu về nhà
sao!?)
Kokura (1973)
shiroi
kumo ya
aozora ni ukande iru
jinsei kana
(cụm mây
trắng trôi
lăng đăng
trong bầu trời xanh xanh
kiếp nhân
sinh một đời!)
Tobata (1973)
umibe
ya
nikkoo yoku shite
yotteta no da
(nằm trên
triền biển sóng
tắm ḿnh dưới ánh
nắng mặt trời
ḷng ta ngây ngất
say!)
Shimonoseki (1973)
Chiều… thoang thoáng thinh không
Trên… hàng cây trụi lá
Đồi… nắng vờn nét hạ
Vắng… lặng bước chân về
Wakamatsu (1973)
Trên… giọt sương sớm mong manh
Ngọn… gió mơn trớn âm thanh rộn ràng
Cỏ… vờn theo bước chân hoang
Buồn… vương cành lá ngỡ ngàng nắng lên!
Tobata (1973)
Thương… cánh lá trên cành lơ lửng
Măi… đam mê theo gió sớm mới về
Măi… vỗ về giọt sương đọng-mân mê
Thương… kiếp lá sắp ĺa cành-sắp rụng!
Wakamatsu (1973)
Thôi… đừng nói nữa làm ǵ
Em… buồn từng bước mang đi gót sầu
Về… đâu biết đi về đâu?
Đi… nhanh nhanh chút! Tàu đâu đợi người!
Tobata (1973)
Một…đời người một ḍng sông
Đợi…chờ con nước đến chung ḍng
Hai…mùa mưa nắng trông mong đợi
Chờ…măi đợi chờ một bến sông…
Yanagawa (1973)
Người… đi ngược hướng con tàu
Về …nơi xa lắm xa nhau ngút ngàn
C̣n… đây dĩ văng âm vang
Nhớ…hoài năm tháng vội vàng sân ga
Ta… về đi lại phố xa
Không… gian nằng nặng hồn ta ră rời!
Kokura (1973)
Chiều… đến/ người đi
Một… thoáng c̣n ǵ?
Ḿnh…tôi trong phố!
Moji (1973)
Đợi… chờ chờ đợi ngóng trông
Hoài… mong năm tháng trông mong một người
Cũng… như con nước nhẹ trôi
Mệt… nhoài chẳng thấy mây trời hỏi thăm
(Thân… thương lời nói
ân cần!?)
Ta… đi lối cũ dấu chân cuối đường
Wakamatsu (1973)
Những bài thơ dài
Sau gần 4 tháng ở geshuku nơi nhà
ông bà chủ tốt bụng có cô con gái trạc tuổi tôi, tôi dời về một căn
pḥng nhỏ sát trường. Lư do đổi nhà cũng đơn giản thôi: tôi không
thích cái chế độ “mongen” v́ nó lấy mất đi sự tự do “bay nhảy” với
bạn bè của tôi! Mặc dù không ở geshuku nữa, tôi vẫn liên lạc với ông
bà chủ và những thành viên khác trong gia đ́nh. Thỉnh thoảng tôi
cũng ghé ngang thăm viếng và có khi ăn cơm chung
với mọi người!
Căn pḥng mới của tôi ở trên tầng
hai, có nhà bếp và cửa sổ nh́n ra sau vườn. Buổi sáng tôi thường
đứng nh́n bụi hoa ajisai nở trông rất đẹp mắt dưới bầu trời nắng sớm.
Căn hộ có tất cả bốn căn pḥng cho thuê.
Ngoài trừ tôi ra, c̣n có hai người độc thân khác và một gia đ́nh.
Chiếc cầu thang lên pḥng tôi luôn cất tiếng kêu kẽo kẹt nên nếu có
ai đến là biết ngay liền! (một hệ thống
an toàn miễn phí và rất hiệu quả!). Chúng tôi phải dùng pḥng vệ
sinh chung với “cầu tiêu hầm”! Vào mùa hè, th́ thật khó chịu nổi cái
mùi hơi ngai ngái và thum thủm ở đây! Đối với tôi điều này không
thành vấn đề, v́ tôi sống hầu như ở ngoài chỗ trọ; mùa hè th́ học ở
quán cà phê có máy lạnh, chỉ có tối mới về nhà ngủ- cuối tuần lại
thường đi ngủ “lang” ở nhà bạn bè. Đúng là “vui đâu ngủ đó”! Cuộc
sống tương đối thoải mái, dễ chịu! Ông chủ nhà- trạc khoảng đầu lục
tuần- ở một ḿnh trong căn nhà riêng bên cạnh; nên ông dễ kiểm soát
hoạt động của mọi người trong căn hộ. H́nh như ông không có gia đ́nh
và ít bạn bè, nên tôi không thấy ai đến thăm viếng! V́ không có điện
thoại riêng, nên mỗi lần có ai gọi là một “cực h́nh”; phải gọi qua
số của ông chủ nhà; xong ông ta chạy lên pḥng gọi xuống bắt điện
thoại…(Cái “service” này dành cho tất cả mọi người sống trong căn hộ
của ông, chớ không phải riêng chỉ ḿnh tôi!). Tôi ít khi cho số điện
thoại của ông cho ai, chỉ trừ vài trường hợp khẩn cấp. Và mỗi lần
nói điện thoại với ai xong là tôi được “lănh đủ” một bài giảng về
cách sống!! … Nghe hoài nên cũng quen tai!
Thêm vào đó, ông không thích những người trẻ như
chúng tôi đưa bạn về nhà nhất là người khác phái.
Có một khoảng thời gian, tôi dạy tiếng Anh cho
một cô người Nhật (cô ta đến pḥng tôi hai lần mỗi tuần, trau dồi
thêm tiếng Anh để nói chuyện với người lính Mỹ bạn trai của cô, mỗi
lần anh ta cập bến cảng!) Biết tính đa nghi của ông, nên tôi
xin phép ông trước. Ông vừa cười vừa nói có vẻ “sảng khoái” lắm:
“Không sao đâu! Tuổi trẻ phải có bạn bè chứ!”.
Có lẽ ông nghĩ rằng những bài học ông “dạy” tôi lúc trước đă bắt đầu
có hiệu quả!?!
V́ “c̣n mới” trong thành phố
với ít bạn bè, trong thời gian này, tôi cũng thường đi du lịch
“solo” vào những ngày cuối tuần hay vào dịp lễ lộc. Những chuyến tàu
đêm, những đêm “ngủ bờ ngủ bụi” đối với tôi không c̣n xa lạ ǵ nữa!
Tôi đă trải qua những gặp gỡ và chia tay ngẫu nhiên; những quen biết
với những con người lạc lơng bơ vơ, và những lần bắt gặp những khuôn
mặt hóm hỉnh của em bé đong đầy với nét ngây thơ và nụ cười thật hồn
nhiên, tươi mát... “Con tàu chạy x́nh xịch/Từ Kagoshima đến Hakata/
Ban đêm vắng khách hàng/ Lúc mới bước lên, toa rộng thênh thang/ Khi
thức dậy thấy ai dựa vai ḿnh mà ngủ.../ (Giấc ngủ thật ngon chắc
công việc làm bận rộn/ Mấy ngày nay không ngủ đủ không chừng!?)/ Tôi
cố ngồi yên sợ lay động lắc lư/ Sẽ đánh thức người con gái đang đều
đều hơi thở/ Ánh nắng ban mai mập mờ nơi cửa sổ/ Cô mở mắt nh́n tôi
rồi nở một nụ cười.../ Một chuyến tàu đêm thấy thoải mái vui vui/
Tâm sự của hai người lạc lơng trong đám đông/cô độc!”.
Tôi cũng có dịp “khám
phá” ra một ngôi chùa nhỏ trong thành phố Nagasaki nơi những người
Phúc Châu một thời đă sống. “ Đời những kẻ bỏ quê hương t́m sống/
kiếp tha phương cầu thực ở xứ người/ cay đắng, đắng cay vẫn giữ nụ
cười/ ngoan ngoăn dạ thưa cúi đầu cho qua chuyện!”. Tôi đứng ở đây
một hồi lâu, nh́n khung cảnh chung quanh ngôi chùa... một cái ǵ
gần gũi thân thương và cảm thấy thấm thía thân phận “tha phương”
hiện tại của ḿnh!
tháng
năm qua im ĺm
như ḍng nước êm êm chảy
nhẹ
lăn tăn con sóng vơi
những âu lo thành lệ
đắng trong đời
nhiều hay ít vẫn muộn
phiền đêm ngủ
bài ca xưa bây giờ thành
quá khứ
hẹn ḥ ngày nào giờ theo
gió cuốn xa…
Tobata (1973)
Tôi sống nhờ vào nỗi đau
thương xa cách
Những đêm sâu đưa tiễn bóng con tàu
Đi về đâu? ḿnh chẳng biết về đâu!
Chỉ biết mất mát thấm sâu sầu cao ngất ngưỡng
Tôi ngồi đợi sân ga hồn vất vưởng
Hy vọng chờ mong một giây phút tương phùng
Tuyết nhẹ rơi cánh trắng giữa không trung
Người chưa đến và có lẽ sẽ không bao giờ đến!?!
Nagasaki (1973)
Nh́n lại khuôn mặt xưa. Nhớ
lời ḥ hẹn
Nghe lại nụ cười ngày nào. Nhớ thuở mới quen nhau
Ánh mắt vẫn tươi. Lời nói vẫn ngọt ngào
Câu chuyện nhỏ. Gợi lại một thời quá văng!
Ngọn nến trong quán cà phê
làm mắt ai chợt sáng
Hỏi chuyện ngày nào song ngôn ngữ bỗng vô duyên
Ánh mắt vẫn kiêu sa. Mái tóc vẫn đen huyền
Trong im lặng. Nh́n xa. Đành để hai ḿnh thành kẻ lạ...
Nagasaki (1973)
lần
cuối ḿnh thấy nhau
khi biết xa
nhau sẽ không c̣n gặp nữa
hiều phủ kín
con tàu
Tobata đi về chung bước bên nhau
im lặng đan tay để sợi
buồn len lén
những gặp gỡ/ và những
lần ḥ hẹn
rồi một chiều cũng theo
gió cuốn xa
c̣n lại đây ảo ảnh nhạt
nḥa
t́nh đă đến rồi t́nh xa
thế đó!
Tobata (1973)
Trong cái ngây ngô
Sự êm dịu mát ḷng
Tôi đă t́m thấy
Một niềm vui trọn vẹn
Tuổi trẻ rộn ước mơ
Như bài thơ viết hoài không
vừa ư
Bên nhau lời thủ thỉ
Tiếng nhạc chiều lưu luyến bước chân qua
Tobata (1973)
Lệ đắng
Giọt lệ đời
Ly cà phê đen
Chiều cuối phố.
Lệ nhỏ
Môi
khô
Từng giọt buồn
Rả rích
Dấu chân đau
Lệ trắng
Đêm
sâu.
Ngồi bên nhau
Ngắm sao băng
Trước ngơ
Tiếc một
Kiếp đời
Để lệ buồn
Lệ đắng
Nỗi đau sâu
Tobata (1973)
cứ hẹn cứ chờ
cứ đợi cứ trông
đời ta như con nước xuôi ḍng
trôi quờ quạng lạc loài trong bóng tối
gió vẫn thổi mây trời sao giăng lối
t́m ǵ đây trong lạc lơng đêm nay!?
Tobata (1973)
Em đến thăm
Một mùa đông giá lạnh
Áo dạ đen
Dày phủ cả vai gầy
Tóc em ướt
Ngoài trời dày tuyết phủ
Trắng vai em
Trắng cả nụ môi cười
(Gió rít bên ngoài cái lạnh cuối đông
Căn pḥng vẫn ấm v́ ḷng ta sưởi ấm!)
Kokura (1973)
Nhớ lại ánh mắt xưa
Nhớ tiếng cười đùa nhí nhảnh
Nhớ buổi chiều
Giọt nắng vỡ bên song
Nhớ lại lúc đợi mong
Nhớ quán cà phê người đến trễ
Tuyết rơi trắng mái đầu
Bông tuyết xuống đều…tuyết vẫn rơi…rơi...
Nhớ lại buổi sớm mơi
Hoa sau vườn đang vào xuân nở rộ
Ajisai thắm đượm màu nhung nhớ
Người đi rồi! Hoa nở cũng buồn thôi!
Kokura (1973)
Khi lối xưa vàng trên bóng
nhỏ
Khi muộn phiền về trong gác trọ
Tôi trở về tay trắng vỗ trong tay
Mười ngón dài tóc em diệu vợi
Vùng thâm u che kín bờ vai
Em đi rồi đời tôi ngơ ngác
Buồn đôi chân xơ xác h́nh hài
Nắng vẫn đổ vàng lên cư xá
Chiều vẫn về lối nhỏ công viên
Em đi rồi buồn câu đưa tiễn
Hoa thôi cười cánh vỡ cũng buồn thôi!
Chiều đại học c̣n ai đứng đợi
Thư viện kia vắng bóng ai ngồi
Nh́n trang sách thấy ḿnh lầm lỗi
Để đêm về sám hối chạy qua t́m…
Tôi vẫn đi, tôi vẫn kiếm t́m
Cơn mưa phùn áo cũ mỏng manh
Trong quán nhỏ ly cà phê đắng
Nhắp từng giọt mềm như nếm nhẹ môi em…
Tobata (1973)
rời Tobata
tôi đi tàu Shiden đến Kokura
quán u-đôn trên đường chợt tối
leo lét chung quanh vài mảng sáng đèn
đứng lại ăn/ ăn ngấu nghiến/ ăn ngon
ăn đầy bụng để khuya về khỏi đói!
(để khỏi phải nửa đêm vào bếp lục nồi!)
Tobata (1973)
Tobata và Kokura
tiếng leng keng xe điện mỗi ngày
quán cà phê bao lần ḥ hẹn
em đi rồi, con nắng bỗng ngu ngơ
thương tiếc cho nhau cái thuở dại khờ!
Tobata (1973)
Năm 1973, tài chánh của
tôi sung túc hơn một chút v́ tiền học bỗng có phần cao hơn! Tôi dọn
nhà sang khu phố Kokura. Căn pḥng cũng ở lầu hai, nhưng rộng răi,
khang trang và tiện nghi hơn nhiều! Ngay bên cạnh pḥng có hàng cây
lựu hoa đỏ rực vào mùa hè và một khu vườn nhỏ có nhiều loại hoa:
ajisai, hoa hồng, daisies và daffodil. Đúng là được “đổi đời”!
“Qua cơn bĩ cực đến hồi thái
lai” mà lị!
Ông bà chủ nhà lại rất tốt bụng!
Mỗi lần có món ăn ǵ ngon, bà chủ nhà cũng thường bảo cô con gái
mang lên cho. Đôi lúc mấy đứa bạn Nhật đến chơi;
đờn địch hát ḥ. Vui như ngày hội! Gia đ́nh người láng giềng
cũng “chịu chơi” không kém! Chẳng những không than phiền, hai vợ
chồng c̣n mang thức ăn, ghé ngang chung
vui với tụi tôi.
Ḷng
ngài ngại để nắng vàng qua ngơ
Chiếc cầu thang hàng cây lựu đơm hoa
Những buổi chiều em gơ cửa vào nhà
Áo nhẹ mỏng nơn nà nồng da thịt
Những buổi tối gió quyện
tṛn quấn quít
Ngồi bên nhau ca hát nhạc vui ca
Âm điệu ngân vang, mát diệu, hiền ḥa
Thời gian nhẹ như đang ngưng/ chờ đợi
Những buổi sáng gặp em màu áo mới
Chủ nhật êm mơ tỉnh lẻ quê người
Có em đời bỗng đẹp vui tươi
Lời thỏ thẻ, câu chào sao ngọt lịm!
Ánh mắt em, vóc dáng em kiều diễm
Nụ cười em ai cũng muốn lại gần!
Em về rồi, anh cảm thấy lâng lâng
Nhớ màu áo ki-mô-nô lộng lẫy…
Ta gặp nhau, quen nhau từ dạo ấy
Hờn giận, đùa vui, cười nói trên đường
Đă bao lần ta d́u bước yêu thương
Con đường nhỏ/ Kokura phố vắng
Kokura (1973)
Kokurajoo
ḍng Murasaki
chầm chậm
người về tay
vẫy tay
gặp gỡ nhau
đây những tháng ngày
vui hay buồn
ḿnh biết ḿnh hay
thời gian qua
không đợi!
Kokura (1973)
biển xanh/ màu áo xanh
sóng êm c̣n ngái ngủ đêm dài
nhẹ trôi con thuyền nhỏ
một người c̣n ngỡ ngàng đứng đó
nắng đă về vạt nắng vươn vai
t́m lại ai t́m lại những ngày
Kokura đó! Uomachi chiều xế bóng
Kokura (1973)
từng
màu xanh xôn xao
đóa hoa nở lao
xao nụ cười
đón chào một
ngày mới!
một người đứng
đợi một người chưa tới
sân trường rải
rác nắng hồng thơ
một phút trôi
qua một phút đợi chờ
người chửa đến
hay người không muốn đến!?
Kokura (1973)
ḍng
sông xưa thèn thẹn
đi về đâu em
hởi đi về đâu
bóng dáng ai qua cầu?
chiều thu nặng trỉu đượm
buổn u tối
quán cà phê nằng nặng
bước chân quen
vạt nắng nhạt vừa rơi
bên thềm
chắc cũng đủ cho căn
pḥng thêm vài đốm sáng!?
Kokura (1973)
ngậm
ngùi
trong tiếng ca
lạc loài
trong phố xưa
gió về
cánh lá nhẹ đong đưa…
Kokura (1973)
t́nh
củ. T́nh xa
người cũ. Người qua
con gió về cuối hạ
một người ngồi tựa cửa
ngóng trông chờ
h́nh bóng cũ năm xưa…
Kokura (1973)
bước loạng quạng đi giữa đêm
đông
chân suưt ngă dựa bóng ḿnh đứng dậy
thằng bạn Nhật đứng bên run lẩy bẩy
cũng cố đưa tay giúp tôi đứng thẳng người
nó nh́n tôi/ tôi nh́n nó/ cùng cười
hai bóng nhỏ cùng d́u chung một bóng…
Kokura (1973)
Khi nắng ấm lại trở về con
phố
Khi muộn phiền lặng lẻ bước đi qua
Khi dĩ văng bây chừ xa khuất mặt
Khi người buồn áo mỏng trắng cơn mơ
Khi ai đến hững hờ con phố
cũ
Khi ga chiều lặng vắng bóng ai qua
Khi khói thuốc đắng cay cà phê nóng
Khi giả từ đưa tiễn chỉ buồn thêm!
Khi nắng tươi vàng sắc mượt
êm đềm
Mây bao phủ màn đen trời chợt tối
Hăy bước nhanh, bước nhanh đi vồi vội
V́ c̣n ǵ đâu để ngóng để trông!?
Kokura (1973)
Thương quá là thương những
con đường nho nhỏ
Những bàn tay thon ngón dại khờ
Bờ tóc huyền đen trong nắng ngủ mê
Thân nhỏ bé dáng thơ chầm chậm bước
Murasaki ḍng nước trôi xuôi ngược
Thành Kokura bóng ẩn hiện long lanh
Sợi nắng đong đưa liễu nhè nhẹ rung cành
Màu xanh mởn thân thương reo điệp khúc
Kokura (1973)
Đă gần 12 giờ khuya
Người say rượu cứ nhảy quanh cột đèn lảo đảo ngả nghiêng
Lạng quạng bước với đôi chân đá nhau loạn xạ
Vừa hét vừa la không ai hiểu ông muốn nói ǵ!
Gió lạnh về, sân ga vắng người đi
Ai cũng muốn nhanh chân đi về nhà sớm
Tàu đến bến có lẽ là chuyến cuối
Sao ông không về, mà c̣n quanh quẩn nơi đây?!
Màn đêm tối đen. Sắp hết một ngày...
(Một đời đi làm với trăm đắng ngh́n cay
Có những khó khăn không dám cùng ai tỏ bày tâm sự
Năm tháng trôi qua cứ ừ ừ hử hử
Dạ dạ thưa thưa không dám ngẩng đầu!?)
Một đời đi làm trăm ngàn nỗi thương đau!
Kokura (1973)
Yahata là con phố nhỏ nằm
dưới chân đồi. Mỗi lần đến thăm người bạn quen, tôi phải mất khoảng
20 phút đi bộ từ nha ga, leo lên con dốc muốn “ứ thở”! Mùa hè ở đây
tương đối mát hơn ở thành phố Kokura hay Tobata. Kooyoo vào mùa thu
th́ rất đẹp với những cánh lá đổi màu trông rất ngoạn mục! Từ trên
nhà người bạn nh́n xuống vào buổi sáng sớm tinh sương, chùng tôi có
thể thấy một màn sương mỏng giăng kín phía dưới chân đồi. Ánh đèn
leo lét từ khu phố càng trở nên “lờ mờ” hơn, cho một cảm giác mơ mơ
màng màng giữa hai bờ hư thực!
Đường lên dốc cao …khá
cao...
Bầu trời trong xanh cao …
Những căn nhà san sát nhau bên lưng đồi
Rặng cây dài đổ bóng…
Ngày vạt nắng thong dong
Thanh âm từ từ chầm chậm
Con gió về nhẹ ôm cụm mây trắng
Bồng bềnh theo ḍng trôi về tận nẻo xa
Đường lên dốc cao…vút cao…
Đôi chân tiếp tục bước từng bước đi qua
Hàng liễu trải dài thướt tha
Bóng dáng mượt mà trên con đường rợp nắng
Hoa nắng vàng/ và ngàn
tia nắng vàng
Tiếp tục bước chân hoang…lang thang…
Đến rồi! cuối cùng cũng tới rồi!
Căn nhà người bạn thấp thoáng bên lưng đồi
Như đang đứng ngóng trông/ chờ đợi …
Ngày vui/ mọi người bắt đầu một ngày
mời
Mồ hôi chảy nhễ nhại trên trán trên thân
Nh́n người bạn cử chỉ ân cần
Chợt quên bẵng đi quăng đường dài thấm mệt!
Yahata (1973)
nói! nói ǵ cho nhau?
lời ban đầu là lời đau khổ
người về khóc đêm thâu
chuyện cũ chuyện xưa/ chuyện con tàu
chuyện ga buồn ngồi thỏ thẻ bên nhau
Yahata (1973)
gió về sao xót xa
nước trời trong ánh sao lạnh lùng
ngại ngùng ai ra đi
màn đêm trải dài/ cả vùng trời đen phủ kín
t́m ǵ đây mà ngại ánh trăng suông?!
Cứ tiếp tục giẫm theo những dấu chân trên đường
Ngày mai sáng tất cả sẽ trở thành kỷ niệm...
Yahata (1973)
hoàng
hôn muôn ư thơ
nh́n vạt nắng
hẩm hiu cuối ngày
chim thôi buồn thức dậy!
một ḿnh đi về con đường
xưa ấy
sân ga bây giờ vắng bóng
con tàu
tiếp tục bước chân mau
con phố nhỏ lác đác vài
cánh lá rơi
chớm thu vừa trở lại
hẹn ḥ chờ ai những năm
tháng ấy
giờ c̣n một ḿnh lủi
thủi đón đêm sang…
Yahata (1973)
đêm
đen
ḿnh ngồi bên
nhau
đêm sâu
trao nhau muộn phiền
đêm nay
hai ḿnh giă biệt
đêm này
đêm cuối bên nhau
Yahata (1973)
đi
qua những con đường
con phố rực
sáng ánh trăng sao
đón người về
trở lại
câu chuyện dài
cứ tiếp tục nói măi
giờ đă khuya!
thôi để người chủ về…
Yahata (1973)
lọn
cây xỏa tóc dài
người nghe/
người nói/ cười ha ha
một buổi chiều
giữa hạ
vài cánh bướm
trắng màu bay lả tả
đều nhịp đều
theo điệu khúc enka
Wakamatsu (1973)
chiếc cầu đỏ qua sông
bến hẹn xưa thuyền qua lại theo ḍng
dĩ văng một thời ḥ hẹn
chiều quá khứ ngỡ ngàng chiều hiện tại
ai có về ngơ vắng lối đi xưa?!
Wakamatsu (1973)
gió biển và dă tràng
Moji chiều nay sóng vỗ xa khơi
vơ vàng màu nắng cháy
hai con hải âu với đôi chân tong teo / long tong chạy
chí chóe đuổi nhau chơi tṛ “seek-and-hide”
vài cánh lá khô c̣n sót lại trong ngày
ngày mai sóng sẽ cuốn trôi về vùng trời vô định...
Moji (1973)
con
tàu từ từ lăn
khuất dần
trong bóng tối
nỗi đau c̣n
đứng đợi
ḿnh như con
nước trôi
lặng lẽ về
cuối trời
sân ga đứng
buồn số kiếp đơn côi
người đă ra đi…Ừ,
người đi mất rồi!
đêm mùa hè mà
trời sao lành lạnh !?!
Moji (1973)
Hakata Eki hôm nay
Cuồn cuộn với làn sóng người
đi
(Mọi người h́nh như đang về đây trẩy hội?!)
Tiếng tàu đêm
Hành khách xuống lên
Tiếng xe bus, tiếng c̣i xe inh ỏi
Bây giờ là giữa tháng mười
hai
Bầu trời đêm leo lét bóng
trăng mờ
Dàn quán Pachinko sắc màu rực rỡ
Ánh đèn neon nhảy múa rộn âm thanh
Cơn gió về có phần se sẻ
lạnh
Khói thuốc phủ quanh quấn quyện nụ cười
Một ḿnh lang thang đi dọc
bến Nakasu
T́nh cờ thấy một người tôi
quen biết
(Con gió nào đẩy đưa? Cũng lạ thiệt!)
Chân bước ung dung với chiếc áo len đen...
Thứ bảy cuối ngày đỏ rực ánh
đèn
Những tấm bảng “Ramen”,
“Oden” sắc màu lộng lẫy
Hàng quán Yatai đang bừng sống dậy
Với những khách lạ quen đến t́m chỗ ăn đêm
Dăm chiếc ghế con. Người
cạnh người ngồi yên
T́m hơi ấm từ chiếc nồi Oden
bên cạnh
Góc phố cuối đường c̣n
chiếc bàn trống vắng
Chúng tôi ngồi nhấm nhí chút sa-kê
Ochoko sake nồng ấm cả đường về!
Fukuoka (1973)
Người đi. Thành phố ta buồn
Người xa. Lối cũ chiều vương nỗi sầu
Hàng cây gió nhẹ qua mau
Từng giọt nắng vỡ ngă màu thời gian.
Người về. Tâm sự ngỗn ngang
Ngại ngùng . Chân bước bẽ bàng duyên xưa
Biết sao nói hết cho vừa
Người đi để lại cơn mưa cuối mùa.
Fukuoka (1973)
một
người đi
một thành phố xưa
một nhà ga
một buổi sáng buồn
một ta…
Một con tàu
Vừa mới đi qua
Một sân ga vắng
Ḷng ta buồn buồn!
Đi về đâu
Hởi người thương?
Giờ ta ở lại
Phố phường buồn thiu!
Fukuoka (1973)
Tôi đưa em về chiều nay
Nắng mơn man vuốt vai gầy
Đường dài hết câu hờn dỗi
Ngại ngùng mây ngỡ ngàng trôi
Biển chiều mặn chát lên môi
Gió lên gợn sóng triền đồi
Tiếng cười bổng đâu vắng lạnh
Đường về hai bóng/ hai nơi
Thế ḿnh xa nhau thật rồi
Chiều nay đời lạnh đơn côi
Tôi về. Thời gian ngóng đợi
Em đi . Lệ đắng bờ
môi.
Shimonoseki (1973)
Những ngày
Bên nhau
Ḍng đời
Trôi mau
Bên nhau
Thôi bớt âu sầu
Gọi ánh
Sao trời
Vọng tiếng
Em cười
Xin đời ḿnh thôi đau
Cho giấc mơ này
C̣n măi măi mai sau!
Moji (1973)
Xa diệu vợi mùa xuân xa diệu
vợi
Nắng thôi vàng từ độ em ra đi
Biển động chiều nay, tiếng gọi thầm th́
Dấu chân cũ cũng trôi theo con són
Ta bước đi bước chân sao lạc lơng
Dáng nặng nề theo tiếng vọng thời gian
Mây ngẩn ngơ trôi buồn bă ngỡ ngàng
Cho ta gửi ân t́nh xưa ngày cũ
Ngày tháng trôi đi, ḍng đời thác
lũ
Cuốn trôi đi những mảnh vụn đời ta
C̣n lại đây nỗi đau nhức xót xa
Hy vọng cho lắm cũng chỉ chuốc thêm thất vọng!
Moji (1973)
Tôi đưa em về chiều nay
Nắng mơn man vuốt vai gầy
Đường dài hết câu hờn dỗi
Ngại ngùng mây ngỡ ngàng trôi
Biển chiều mặn chát lên môi
Gió lên gợn sóng trên đồi
Tiếng cười bổng đâu vắng lạnh
Đường về hai bóng, hai nơi
Thế ḿnh xa nhau thật rồi
Chiều nay đời lạnh đơn côi
Tôi về. Thời gian
ngóng đợi
Em đi . Lệ đắng bờ
môi.
Shimonoseki (1973)
Chiếc cầu đỏ Ohori chiều
nắng vỡ
Nước trong xanh rộn bóng vạn
sắc màu
Nhà thủy tạ tạm dừng gót chân nhau
Nh́n trời rộng, chợt thấy ḷng bỗng rộng
Thành phố vẫn nằm lặng yên
soi bóng
Những hẹn ḥ cùng năm tháng
trôi xa
C̣n lại đây bao kỷ niệm nhạt nḥa
Những khuôn mặt dần xóa vào dĩ văng...
Fukuoka
(1973)
Lê bước chân chầm chậm
Ohori đỏ màu sáng chói
Nắng nặng bước chân hoang
Vạt nắng rơi. Bàng hoàng
Trên cánh lá vàng vừa mới rụng
Hong khô bờ cỏ xanh
Trời xanh ngày xanh
Nắng đẹp trong lành
Câu chuyện cũ năm nào ngồi trên ghế đá
Con gió về bờ tóc xỏa kín vai
Tṛ chuyện cười vui/câu chuyện c̣n dài
Nói măi nói hoài h́nh như không chán!?
Trời xanh ngày xanh
Gió thoảng mây bay/ngày chang chang nắng
Hàng cây đong đưa
Bóng đổ xuống hồ tĩnh lặng/ đón hoàng hôn…
Fukuoka (1973)
Mekari Kooen
Sóng từng đợt đua nhau vỗ vào bờ
Hoàng hôn trên biển trắng
Bầu trời đỏ ồi, cầu Kanmon thầm lặng
Nối nhịp thân thương kết nối đôi bờ
Moji hôm nay nắng vỡ nên thơ
Shimonoseki xa rồi những chuỗi ngày nhung nhớ!
Ngày mai đến ḿnh hẹn nhau gặp lại
Đùa giỡn vui chơi giây phút chuyện tṛ
Đời mát tươi không gợn chút âu lo
Màu biển, trời xanh, màu nắng xanh tuyệt diệu…
Moji (1973)
Mùa hè 1973, v́ mới vào cao học,
nên tôi tương đối có nhiều th́ giờ để đi “chu du thiên hạ”!
Kyushu lúc
này rất nóng. Con
nắng chang chang thiêu đốt nung người! Trong số mấy đứa bạn quen, có
đứa về thăm nhà, đứa đi du lịch xa… Riêng tôi, tôi chọn đi về vùng
biển, núi hay đồng quê và cố tránh xa
những chỗ đông người (cũng là mùa đông khách du lịch v́ các em bé
nghỉ hè!). Lánh xa thành phố nhất là khu kỹ nghệ như Kitakyushu vài
ngày cũng là điều hay! V́ ḿnh được hít thở không khí trong lành và
có thời gian suy nghĩ và t́m hiểu về ḿnh nhiều hơn! Có những điều
giản dị như nh́n sóng vỗ, mây trôi đôi khi cũng là “xa xí phẩm” ở
những thành phố đông người! Vă lại, tôi cũng thích đi du lịch một
ḿnh! Đây cũng là cơ hội để gặp gỡ và quen biết
những mảnh đời thường ở những vùng đất khác nhau. Nghe giọng
nói tiếng cười, nh́n khuôn mặt chất phát của họ, ḿnh cảm thấy cuộc
đời quư giá và đáng sống làm sao! Ḷng người ngọt ngào, thanh cao!
T́nh người đẹp đẽ biết bao!
Trèo…Trèo lên…
Đồi cao
Biêng biếc trời xanh
Nhảy…Nhảy qua…
Đá cao
Gập ghềnh…Gập ghềnh...
Trèo trèo cao…Nhảy cao...
Hẻm núi chênh vênh
Suối ghềnh...
Gập ghềnh...Gập ghềnh...
Leo ...Leo lên…
Đỉnh cao
Hẻm núi cao...Cây cỏ lao xao...
Nh́n...Nh́n xa...
Một thác nước cheo leo
Đang réo rắt reo
Âm điệu xuyên qua những núi đèo
Bờ đá trắng phau màu nước
Nghiêng nghiêng làn hơi mỏng
Sương khói...
Mong manh...Mong manh...
Mây núi bạt ngàn
Nước trời mênh mông
Gió nhẹ mơn man
Xanh xanh màu nắng mới
Ḷng thấy vui vui
Sảng khoái nói cười
Takachiho Kyoo sáng nay
Rôm rả chuyện tṛ
Người người cùng vui
Mọi người cùng vui…cùng vui...
Vui vui…
Cười vui…
Khành khạch tiếng cười
Rộn ră một ngày vui
Vạt nắng tung tăng
Mây nước nhởn nhơ nô đùa
Takachiho hôm nay
Cùng đón một ngày vui!
Vạt nắng về làm rộn ḷng người
Phới phới ḷng tôi!
T́nh người lan tỏa muôn nơi...
Đẹp! Đẹp tuyệt vời! Người ơi!
Mizayaki (1973)
Chiều nay em
đi. Tôi đi
Đường xa hai hướng trong đời
Ngại ngùng con tàu dĩ văng
Xa rồi. Than trách làm chi!?
Chiều nay
mưa rơi. Mưa rơi
Giờ ta xa măi thật rồi
Lá vàng phủ thềm ga nhỏ
Vàng rơi úa cả t́nh tôi
Chiều nay em
tôi xa tôi
Chiều nay nắng đổ trên đồi
Ngày xưa đôi ḿnh chung bóng
Bên nhau lối nhỏ ngày trôi
Chiều nay đơn côi đưa tôi
Nổi trôi theo một kiếp người
Chiều nay đôi ḿnh hai đứa
Xa nhau. Năm tháng buồn thôi!
Nagasaki (1973)
Tenmonkan Shintengai
Có lối kiến trúc giống khu Uomachi
Kagoshima và Kokura
Hai thành phố cách xa nhưng có vài nét na ná giống!
Người vẫn sắm mua, tất bật hàng ngày cuộc sống
Vẫn yêu thương, với bè bạn gia đ́nh
Tenmonkan uy nghi đứng đẹp xinh
Trong nắng mới mặn môi mùi biển sóng
Kagoshima (1973)
Đi trong con phố Kannawa
Khói nóng từ mặt đất xông lên ấm nồng cả mặt
Cho tôi cảm giác lâng lâng như đang bay bổng giữa thiên đường!?
Làn khói len lỏi qua những kẽ nứt, góc đường
Lan tỏa đến những ngơ nghách ngoằn ngoèo chung quanh
Quyện kín bao quanh với ánh đèn mờ mờ ảo ảo
Đường phố vắng êm, dăm ba người khách ṭ ṃ lục lạo
Hít thở khí nóng cay cay mồ hôi nhễ nhại trên vai
Trên trán, trên môi, trong đôi mắt, nụ cười
Kannawa hôm nay rộn ră một ngày vui!
Beppu (1973)
Văng vẳng đâu đây rộn tiếng
cười
Các cô cậu học sinh đua nhau đùa giỡn
Tắm cát tắm chân bên con sóng lớn
Dưới nắng chang chang của một buổi trưa hè.
Sunayu, ashiyu*) người người đam mê
Nằm cả giờ rồi mà vẫn không chịu dậy!
Mồ hôi nhễ nhại trên mi nhỏ giọt như nước mắt
Miệng nở hoa tươi đầy ứ rộn tiếng cười
Người người về đây cùng vạt nắng reo vui
Tận hưởng nồng nàn một ngày biển xanh rợp màu trời tháng bảy...
Beppu (1973)
*) tắm cát, tắm chân
Chót vót từ trên đỉnh cao
gần ngọn núi Aso
Chỉ thấy toàn một màu xanh, xanh thắm sắc da trời
Rặng núi xa dăy từng dăy lả lơi
Muốn khoe sắc xanh xanh cùng gió mới!
Vài xóm nhỏ dưới chân đồi đang đợi
Nắng sắp về, màu vàng cháy râm ran
Ôi thiên nhiên đẹp tuyệt diệu vô vàn!
Aso (1973)
đi bên bờ sông Kotsuki
hàng anh đào mùa này hoa chưa nở
con nước nhẹ trôi thầm th́ nỗi nhớ
chờ con thuyền hôm nao rời bến chưa về!
làn sóng lăn tăn soi bóng mây ngủ mê
ngàn sợi nắng râm ran làm đám mây thức dậy...
Kagoshima (1973)
nhắp ngụm cà phê đậm
từng giọt/ từng giọt/ rơi tơm vào thân
ngấm ngầm thôi hết lạnh!
đàng xa xa Sakurajima tắm ḿnh trong nắng
ẩn hiện bồng bềnh giữa đám mây trôi
ngồi đây đăm chiêu chờ đợi một người
xe điện đă đậu bến nhiều lần mà vẫn chưa thấy đến!?
Ḿnh lỡ hẹn hay là người trễ hẹn
Hay chỉ hứa suông cho qua chuyện thế thôi?!?
Kagoshima (1973)
Một thành phố cho tôi
nhiều ấn tượng là Hagi, thuộc huyện Yamaguchi. V́ Kitakyushu nằm
ngay ở điểm cuối của bán đảo Kyushu, chỉ mất khoảng hai giờ tàu là
có thể đến Hagi từ Moji. Hagi cổ kính với làng samurai, với những
màu áo kimono lộng lẫy! Giống như Shimoseki, Hagi nổi tiếng với cá
fugu (cá nóc) và loại bún “Kawara soba” màu xanh đựng trên mái ngói.
Kooyoo ở Hagi thật tuyệt đẹp! Đi trong rừng cây lá vàng cho du khách
một cảm giác mơ màng. Thật thơ! “Ngồi trong quán Kawara Soba/ Nơi
khu chợ cá Karato người người vồn vă/ Nói nói cười cười đánh thức
buổi sớm tinh sương/ Xe cổ ồn ào c̣i inh ỏi trên đường/ (trời sáng
thế vẫn c̣n chưa tỉnh ngủ!?)/ Những cộng bún màu trà xanh lá biếc/
Nằm cuộn tṛn trên mái ngói Kaware/ Trứng chiên thơm, hành tỏi ngon
ghê!/Thêm chén súp cá ngừ khô, rong biển”.
phảng phất đâu đây bóng
samurai
Hagijookamachi
Nhà sát nhà từng dăy nối dài
kimono sặc sỡ sắc màu/
chiếc dù mỏng manh qua phố
bước nhỏ dịu dàng thấm
đượm thắm nét duyên
(người bên người cười nói chuyện huyên
thuyên
tay che miệng sợ gió len
lén vào làm cho đôi hàm răng trở lạnh?!)
Hagi (1973)
những
con cá fugu
nằm la liệt
trên quầy hàng gỗ
chợ Karato
sáng nay
người qua/
người nh́n/ người trả giá
người chào/
người hỏi/ tiếng vang xa…
Hagi (1973)
Rồi… trở về lại tỉnh
Fukuoka với hàng liễu rũ thướt tha bên ḍng sông ở Yanagawa; biển
núi chập chùng ở vùng Itoshima và thành phố Kurume thơ mộng…
chiều
ấy
bâng khuâng
trên ḍng sông
chiều ấy
lâng lâng tia
nắng vàng
chiều ấy
muộn phiền về
ngơ hẹp
ru đời
nhè nhẹ giấc
mơ xưa
Yanagawa (1973)
Yanagawa
Thành phố vùng sông nước
Với những con kênh đưa đón khách đi về
Hàng liễu rủ oằn ḿnh soi bóng lẻ
Lặng lẽ nh́n những ṿng xoắn nhỏ lăn tăn
Yanagawa
Với “donkobune” *)
Seiromushi**) ngon làm khách hết muốn về!
Mùi hoa dại quyện cùng mùi hơi thoảng
Thành phố thanh b́nh với những bến sông.
Yanagawa (1973)
*Donkobune: thuyền đưa khách
**Seiromushi: món ăn lươn đặc sản của Yanagawa
Ô ḱa vạt nắng nhẹ êm
Con đường trước mặt gập ghềnh gió mưa
Hết rồi những buổi sớm trưa
Mộng mơ ngày cũ cũng vừa loăng tan
Tàu xa chân bước vội vàng
Cúi đầu lánh mặt âm vang rợn người.
Yanagawa (1973)
ngàn
bụi hoa Tsutsuji*)
sáng rực dưới
bầu trời cuối hạ
Kurume Shinrin**)
hương thơm tho
công viên êm đềm
muôn sắc thắm
tiếng chim trẩy hội
màu đỏ, màu
xanh, màu hồng khắp lối
gió thổi mơn
man cánh từng cánh nhẹ đong đưa
Kurume (1973)
*Hoa đỗ quyên
** Kurume Shinrin Tsutsuji Koen
hàng
cây sáp bên đường
mang mùa thu về Kurume
đỏ cam vàng cánh lá
từng bước chân từ từ nhè
nhẹ
đón gió thu vang vọng
tiếng thu!
thấp thoáng đâu đây có
một nụ cười
thần bí khuất sau nắng
vàng cuối hạ
Kurume (1973)
từ
Kora Taisha
nh́n xuống thành phố
Kurume
rực trắng sáng sắc màu
những bậc thang tiếp nối
đuôi nhau
những tấm bảng hai bên
sắc màu đỏ chói
con đường phía dưới
quanh co len lỏi
qua những hàng cây lác
đác cuối chân đồi
mây lửng lờ cụm từng cụm
buồn trôi…
Kurume (1973)
Lội qua cổng Futamigaura
Torii
Để lại đàng sau một cuộc đời thường
Đi vào vùng linh thiêng trinh nguyên sóng màu trắng xóa
Gió thổi nhẹ mơn man
Nắng chiều nồng nàn hồng đôi má
Biển t́nh trong mắt xanh…
Itoshima (1973)
Hai tảng đá cao Meoto Iwa
Đứng sừng sững giữa biển rộng trời trong
Buộc chặt bên nhau bằng những sợi dây thừng
Có cặp có đôi t́nh nghĩa mặn nồng
Thử thách mưa băo bao đời muôn sóng gió!
Băi biển Anego No Hama sóng vỗ
Trắng đôi chân và tưới thắm mộng đời
Chiều lại về vài tia nắng vừa rơi
Hong ấm đồi cây để khi đêm về bớt lạnh!
Itoshima (1973)
Những thửa ruộng bậc thang màu xanh mạ
non
Nằm trải ḿnh dưới những vạt nắng vàng rất ấm
Nối liền những con đường quanh co nhỏ nhoi
Với bầu trời cao/ với biển xanh biếc trùng khơi
Vài xóm nhỏ nằm yên thung lũng dưới chân đồi
Hai dăy núi như muốn trườn xa về vùng biển lớn
Bóng chiều vấn vương hồn mây trải rộng
Trôi về đâu?/ Đi t́m kẻ thân thương!?
Hay chỉ lang thang v́ đă lạc mất đường!
Itoshima (1973)
Ông bà ḿnh
thường dạy “đi một ngày đàng học một sàng khôn”.
“Một sàng khôn” đâu th́ tôi không thấy, nhưng
tôi chỉ biết là ḿnh học “được chút ít” lối sống của người Nhật và
xă hội của họ. So với thời gian hai năm sống ở Chiba và
Tokyo, tương đối tôi có nhiều cơ hội hơn để hội nhập vào cuộc sống
của người bản xứ ở vùng Kyushu và trải nghiệm (không ít th́ nhiều!)
những khó khăn và vướng mắc gặp phải trong những ngày tháng sống ở
đây.
Trong bài viết tới, chúng tôi sẽ
nói về những chuỗi ngày ở Kyushu vào năm 1974 và những tháng đầu năm
1975.
January 16, 2022
|