|
Tokyo Trip Report Tui đến
Tokyo vào một chiều mưa tầm tă, ḷng
chợt ấm ngay khi thấy bác Tuấn đang
chống dù đứng đợi ở phi trường.
Chiếc phone trên tay bác làm việc liên hồi, qua
điện thoại bác Tuấn lo liệu mọi
việc thật chu đáo (shacho có khác). Về tới hotel gặp ngay anh Thinh, anh Tề, anh Thuận, và anh Tánh đứng đón với dù che mưa trên tay, và với những nụ cười như không bao giờ dứt. Anh em
rủ nhau đến tiệm yakiniku. Rời khách
sạn dưới “mái dù bao che” của sempai
Thinh, vài phút sau tui cùng anh em đến quán
nhậu. Namabiru và thịt nướng Korea ở
đấy thật ngon. Câu chuyện hàn huyên vui
vẽ thâm t́nh, càng trao đổi càng thích thú.
Nh́n chung đa số anh em ở đây đều
có cuộc sống ổn định, và thành công. Sáng hôm
sau anh Phượng đến thăm, anh đă
mần đến chức kacho và có đông nhân
viên dưới
trướng. Nhưng qua anh, tui thấy được
cái giá phải trả cho sự thành công ở
Nhật cao quá, ngoài công việc chuyên môn ở hăng,
anh c̣n phải mất thêm th́ giờ tsukiai, và thù
tiếp customers, phải hy sinh th́ giờ enjoy
với gia đ́nh nhiều quá, may là anh ta c̣n chưa
bị bà xă nghi ngờ ghen tuông. Cơm trưa
với sempai Phượng xong, tui đi thăm
thầy cũ. Chuyện tṛ chưa thoă tui đă
phải vội
về để kịp một business dinner với
người Nhật. Họ làm việc rất chu
đáo nhịp nhàn, ông bucho chỉ nói toàn
chuyện xă giao, ông kacho th́ luôn quảng cáo cho hăng,
anh kakaricho trẻ hết mời người này
đến ép người kia uống rượu.
Họ có vẽ thích thú làm việc sau mấy
xị đế. Sáng hôm
thứ hai, chưa xong chung trà đă có xe cũa hăng
đến đón. Chiếc xe màu đen với
ghế
đệm trắng tinh. Ngày xưa rời building này
sau một ngày dokata arubaito mệt mơi mà có xe này
về th́ chắc đă đỡ đau lưng
lắm. Lên máy bay
ra đi, nh́n thành phố Tokyo lui dần phía sau,
bổng dưng tui thấy bồi hồi. Nhớ cái
bussiness dinner với chiếc xe màu đen ít ít, nhưng
tui thấy nhớ bữa tiệc yakiniku với mái
dù che mưa của sempai nhiều thiệt là
nhiều. Tư Texas Mùa Hè 1997
|