Trích từ Đuổi Cừu hoang,  (Hitsuji o meguru boken), Kodansha, Tokyo,1985

Haruki Murakami  -  Bản dịch của Nguyễn Hồi Thủ

25-11-1970

Buổi pícníc chiều thứ tư

Một người bạn, t́nh cờ thấy trong báo tin cô ta mất, đă gọi điện cho tôi.

Anh ta đọc lại một cách chậm răi trong máy đoạn kư sự duy nhất của ấn bản buổi sáng. Một kí sự không có ǵ đặc biệt, kiểu văn của loại kí giả vừa rời đại học đi tập sự viết báo.

Ngày nào, tháng nào, góc đường nào, một cái xe vận tải nào đó đă cán một người nào đó. Một cuộc điều tra đang được tiến hành về kẻ bị t́nh nghi ngộ sát v́ bất cẩn trong lúc thi hành nghiệp vụ.

Chẳng khác nào một bài thơ ngắn đăng tải trên trang nhất một tạp chí.

Tôi hỏi : "  Thế lễ tang làm ở đâu ? "

Anh bảo : " ối dà ! Biết đâu mà lần, nhất là cô này không biết có nhà cửa ǵ không? "

Dĩ nhiên ngay cả một người như cô cũng phải có nhà cửa.

Trong nội ngày hôm đó tôi gọi điện đến cảnh sát đă t́m được địa chỉ và số điện nhà cô. Sau đó tôi liên lạc gia đ́nh và hỏi được ngày đưa ma. Đúng như ai đó đă nói hầu như không có ǵ khó chỉ sợ không có đủ th́ giờ.

Tôi mở bản đồ khu vực Tôkio, lấy bút bi đỏ khoanh số nhà. Khu này đúng là một khu tồi tàn của Tôkio. Đường tàu điện ngầm, xe hoả, xe buưt chồng chéo, đan loạn vào nhau như một mạng nhện méo mó, bao nhiêu cống rănh ngo";n ngèo, dầy đặc h";n lên mặt đất như các nếp nhăn trên vỏ quả dưa héo.

Ngày đưa ma, tôi từ Waseda đi xe điện đến, xuống trạm gần cuối đường tàu, lúc dở bản đồ xem th́ mới thấy đối với tôi nó cũng rối mù như cả quả địa  cầu.

Cũng may, sau khi mua một lô thuốc lá và nhiều lần hỏi ḍ đường tôi cũng ṃ đến được nhà cô.

Đó là một ngôi nhà gỗ cũ kĩ, bọc chung quanh b";ng những thanh gỗ nâu. Sau cửa, bên trái là một khoảnh vườn con đang ở trạng thái không biết dùng vào việc ǵ, góc vườn vứt chỏng trơ một ḷ than cũ b";ng sứ đọng đến 15 centimét nước mưa. Đất vườn đen và ẩm.

Cô ta bỏ nhà đi năm 16 tuổi, phải chăng v́ thế mà đám tang trông ảm đạm và chỉ gồm toàn người thân. Đến dự đa số là họ hàng đă có tuổi. Một ông anh, hoặc anh rể ǵ đó, trạc vừa quá 30 đứng chủ tŕ lễ tang. Ông bố, thấp người, tuổi trạc ngũ tuần, cánh tay đeo một băng tang đen, đứng gần như bất động bên bậu cửa, trong tư thế của một mặt đường nhựa khi nước lũ vừa rút đi.

Lúc cáo từ, tôi im lặng cúi đầu chào, ông ta cũng cúi đầu đáp lễ, không thốt một lời.

Tôi gặp cô lần đầu tiên vào mùa thu năm 1969. Tôi 20, cô 17.

Cạnh đại học có một tiệm cà-phê, nơi tôi thường lui tới tụ tập với bạn bè. Nó không phải là một tiệm sang trọng ǵ, nhưng ở đó, mọi người có thể vừa nghe Hard Rock vừa nhâm nhi một loại cà-phê rất tồi.

Cô bao giờ cũng ngồi vào đúng một chỗ, hai khuỷu tay chống lên bàn, chăm chú đọc sách. Với cặp mắt kính trông như cái máy chỉnh răng và hai bàn tay xương xẩu, thế mà cô vẫn có một cái ǵ đó dễ mến. Tách cà-phê của cô th́ lúc nào cũng lạnh tanh và cái gạt tàn th́ hầu như không lúc nào không đầy ắp đầu thuốc. Chỉ có tên sách cô đọc là thay đổi. Lúc th́ Mickey Spillane, lúc th́ Kenzaburo Oe, có lúc lại là thi tập của Ginsberg. Nói tóm lại là hễ cứ có sách th́ quyển ǵ cũng được. Bọn học tṛ lui tới quán cứ cho cô mượn sách, cô th́ cứ như người nh";n bắp ngô, gặp đầu nào gặm đầu nấy. Đó là thời vẫn c̣n đầy dẫy những con người thích cho nhau mượn sách, cho nên chẳng lúc nào cô thiếu sách đọc.

Đó cũng là thời đại của Doors, Stones, Byrds, Deep Purple, Moody Blues. Trong không khí có cái ǵ đó sôi sục, tôi nghĩ chỉ cần đá mạnh thêm một cái là hầu như tất cả sẽ đổ nhào một cách nhanh chóng.

Chúng tôi uống rượu Whisky rẻ tiền, làm t́nh với nhau một cách thản nhiên, bàn những chuyện phiếm không đi đến đâu, mượn rồi cho mượn sách, cứ thế ngày này qua ngày khác, thế rồi đúng lúc khi cái niên đại 1960 vô vị ấy c̣n đang ầm ĩ th́ bức màn đă buông xuống lúc nào không biết.

Cả cái tên của cô tôi cũng đă quên.

Dĩ nhiên, tôi có thể dở lại tờ kí sự về cái chết kia ra th́ sẽ nhớ lại được. Nhưng bây giờ dù có biết tên cô là ǵ th́ cũng thế thôi. Tôi đă quên mất cả tên cô ta rồi. Chỉ có thế.

Bạn bè thời đó gặp lại nhau, nhiều khi chúng tôi không khỏi nhắc đến cô, mà lạ thay ngay cả bọn họ cũng không nhớ được tên cô nữa. ối dào, thời đó, có phải cái đứa con gái mà ai nó cũng ngủ với đó không ? Tên nó là ǵ nhỉ, tớ quên béng đi mất. Tao cũng bao lần ngủ với nó, bây giờ không biết nó ra sao. Bây giờ mà gặp lại ngoài đường th́ chắc buồn cười lắm nhỉ ?

-Thuở đó, ở nơi đó, em đă ngủ với tất cả mọi người

Tên của em là thế.

Dĩ nhiên nếu nói một cách nghiêm túc th́ không phải với bất ḱ ai cô cũng ngủ. Đối với chuyện này h́nh như cô cũng có những tiêu chuẩn của riêng ḿnh.

Tuy nhiên nếu nh́n vào góc cạnh hiển nhiên của vấn đề th́ cô đă ngủ với hầu hết bọn con trai.

Có một lần thuần tuư v́ hiếu ḱ tôi hỏi cô về cái tiêu chuẩn đó : " ờ nhỉ... ", cô suy nghĩ khoảng 30 giây :

" -Dĩ nhiên không phải với ai là cũng được đâu. Có lúc nghĩ cũng chẳng thích ǵ. Nhưng thực ra có lẽ bởi ḿnh muốn biết được nhiều loại người khác nhau, hoặc v́ muốn biết cái thế giới này nó như thế nào trên bản thân ḿnh. "

" -Bằng cách ngủ với tất cả ? "

" - ừm"

Bây giờ th́ đến lượt tôi bắt đầu ch́m vào suy nghĩ.

" -Thế th́.. bây giờ em đă hiểu nó rơ hơn chưa ? "

" -Hơn được một chút. "

Từ đông năm 69 đến hạ năm 70, hầu như tôi không gặp cô nữa. Đại học lúc th́ đóng cửa, lúc th́ lock out, riêng tôi th́ ngập đầu trong những vấn đề cá nhân hoàn toàn khác biệt.

Mùa thu năm 70, lúc trở lại quán, tôi không c̣n nhận ra ai nữa, trong các khuôn mặt quen thuộc chỉ c̣n lại mỗi một ḿnh cô. Vẫn điệu nhạc rock ồn ào như xưa, nhưng cái không khí sôi sục ngày nào không c̣n nữa. Chỉ c̣n cô và thứ cà phê bít-tất đó là vẫn như năm trước. Tôi ngồi vào chiếc ghế trước mặt cô. Vừa uống cà-phê vừa nhắc chuyện về nhóm bạn ngày xưa. Đa số đă rời đại học. Một đứa trong bọn đă tự sát. Một đứa biệt tăm. Đại khái những chuyện như thế.

" -Một năm nay anh làm ǵ ? " Cô hỏi tôi.

" -Nhiều thứ. " Tôi nói

" -Đă sáng mắt ra chưa ? "

" -Được một tí. "

Thế rồi đêm ấy, lần đầu tiên tôi ngủ với cô.

Tôi không biết rơ về quá khứ của cô.

H́nh như ai đó đă kể cho tôi nghe th́ phải. Mà tôi lại cũng có cảm tưởng chính cô đă tự mồm nói cho tôi nghe ở trên giường. Tôi nhớ chuyện như thế này : vào mùa hè năm thứ nhất ở Trung học cấp hai, sau khi căi nhau một trận to với bố th́ cô bỏ nhà đi (sau đó bỏ cả trường). Thật ra không ai biết cô ở đâu và sống b";ng ǵ.

Suốt ngày cô ngồi ở quán cà phê có nhạc rock, uống cà phê, hết ly này đến ly khác, hút vô chừng mực thuốc lá, dở những trang sách và chờ đợi kẻ nào đó xuất hiện để trả tiền cà phê, thuốc lá cho ḿnh (đối với chúng tôi thời đó là những món tiền khá lớn). Thế rồi đại khái là cô sẽ ngủ với người đó.

Đấy là tất cả những ǵ tôi biết về cô.

Từ mùa thu năm ấy cho đến mùa xuân năm sau, một tuần một lần, cứ tối thứ ba cô lại đến thăm tôi trong căn pḥng trọ ở ngoại " Mitaka. Cô ăn bữa cơm tối giản dị do tôi nấu, hút một lô thuốc lá, rồi giữa tiếng nhạc rock của đài FEN (1) mở ầm ĩ, chúng tôi làm t́nh với nhau. Sáng thứ tư thức dậy xong, chúng tôi tản bộ qua rừng, đi về phía campus của đại học ICU(2), rồi vào ăn cơm tập thể ở cantin trường. Sau đó ra pḥng khách uống cốc cà phê nhạt. Nếu đẹp trời, chúng tôi n";m trên thảm cỏ campus ngửa mặt ngắm nh́n trời.

Cô gọi đấy là buổi picnic ngày thứ tư

" -Mỗi khi đến đây em thực t́nh cảm thấy đúng là ḿnh đang đi picnic. "

"-Píc-níc thật ư ? "

"-ừm, mênh mông thế này, nh́n đâu cũng là thảm cỏ, mọi người trông ai cũng có vẻ hạnh phúc... "

Cô sà xuống cỏ, đánh một lô diêm châm điếu thuốc :

"- Mặt trời mọc, rồi lặn, người đến, rồi đi, thời gian trôi, như không khí. Thế chẳng pícníc là ǵ ? "

Lúc ấy tôi 21 tuổi, chỉ trong vài tuần sau đó tôi 22 tuổi. Ngay lúc ấy tôi chẳng hy vọng ǵ tốt nghiệp được đại học, nhưng cũng không có lư do chính đáng để bỏ học. Bị kẹt vào t́nh huống tuyệt vọng đó, trong bao tháng trời tôi không hề tiến được một bước nào mới.

Thế giới vẫn tiếp tục lao về phía trước, riêng tôi, tôi có cảm tưởng ḿnh đang dậm chân một chỗ. Năm 1970, vào thu, tất cả trong mắt tôi đều có ǵ ảm đạm, cái ǵ cũng nhanh chóng nhạt mầu đi. ánh sáng mặt trời, mùi cỏ, đến cả tiếng mưa nho nhỏ cũng làm tôi khó chịu.

Không biết bao lần tôi mơ thấy một chuyến tầu đêm, lúc nào cũng giấc mộng ấy. Một con tầu đầy mùi thuốc lá, mùi cầu tiêu, mùi người, chật đến không có chỗ đặt chân, ghế ngồi đầy các vết nôn đă khô cong. Không thể nào chịu nổi, tôi phải đứng dậy, nhẩy bừa xuống một sân ga nào đó. Một nơi rất thê lương, không ánh lửa của một ngôi nhà, cũng chẳng thấy bóng dáng một nhân viên đường sắt. Không có ǵ cả, không đồng hồ, không thời biểu giờ tầu. Một giấc mộng kiểu như thế.

Thời kỳ đó, biết bao lần tôi đă đối xử với em thật tồi tệ, tồi tệ như thế nào bây giờ tôi không nhớ rơ nữa. Vả lại có thể đó chỉ là cách tôi tự đối xử với chính bản thân ḿnh. Nhưng dù sao đi nữa, đối với chuyện này em có vẻ cũng bất cần. Hoặc có thể, nếu nói một cách cực đoan hơn, th́ nó c̣n làm cho em lấy làm thích thú nữa. V́ lẽ ǵ th́ tôi không biết. Phải chăng cái em t́m nơi tôi không phải là sự dịu dàng. Tôi nghĩ thế. Đến bây giờ, nghĩ lại, tôi vẫn lấy làm lạ. Tôi thấy buồn, như người dơ tay lên bỗng bắt gặp trên không trung một bức tường mà mắt không nh́n thấy.

Đến bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ rơ ràng cái buổi chiều ḱ lạ ngày 25 tháng 11 năm 1970 ấy (3). Lá ngân hạnh rơi tơi tả trong cơn mưa rào nhuộm con đường nhỏ xuyên rừng cây thưa một mâù vàng như ḍng sông cạn nước. Tôi và em tay thủ trong túi áo choàng, đi ḷng ṿng theo con đường đó. Không có ǵ ngoài tiếng giầy chúng tôi xạc xào trên lá và thanh âm cao vút của con chim nào đó.

"-Anh có điều ǵ muốn nói mà không nói được ư ? " Bất thần em hỏi tôi.

"-Có ǵ quan trọng đâu ", tôi nói.

Em tiến về phía trước một tư rồi ngồi xuống vệ đường hút một điếu thuốc. Tôi cũng đến ngồi xuống bên cạnh em.

"-Lúc nào anh n";m mơ cũng thấy ác mộng à ? "

"-Thường là thế, đại khái toàn là chuyện máy bán hàng tự động không thối lại tiền. ";

Em cười, đặt bàn tay lên đầu gối tôi, rồi lại rụt về.

"-Rơ ràng là anh không muốn nói chứ ǵ.";

"-Chắc v́ hơi khó nói đấy. ";

Em vứt điếu thuốc mới hút được một nửa xuống đất, dùng giầy thể thao dẫm lên dập tắt.

"-Đúng là có điều muốn nói mà không nói ra được, anh có thấy thế không ?

"-Anh cũng chẳng biết nữa. "; tôi đáp.

Có tiếng sột soạt rồi từ mặt đất hai cánh chim bay vụt lên và tan biến như bị hút vào khoảng trời xanh không một gợn mây.

Chúng tôi im lặng một lúc lâu, mắt hướng về phía đôi chim vừa mất hút. Em bẻ một cành khô nhỏ rồi dùng nó nguệch ngoạc lên mặt đất những h́nh thù vô nghĩa.

"-Ngủ với anh, đôi khi em cảm thấy buồn ghê gớm. ";

"-Anh rất buồn đă làm cho em cảm thấy như thế. ";

"-Có phải lỗi của anh đâu. Cũng chẳng phải v́ anh nghĩ đến người khác khi anh đang ôm em. Mà dù có thế đi nữa, em cũng cóc cần. "; Nói đến đấy, em bỗng im bặt rồi chậm răi vẽ lên mặt đất ba vạch thẳng song song.

"-Em không biết nữa. ";

Một lúc sau tôi bảo :

"-Không phải là anh muốn khép kín ḷng ḿnh lại đâu. Nhưng có một cái ǵ đó đang xẩy ra mà chính bản thân ḿnh, anh cũng chưa biết nó là ǵ. Anh nghĩ có nhiều thứ anh cố hiểu cho đúng, không cần quá thổi phồng, cũng không quá kéo nó xuống hiện thực. Nhưng muốn thế cần phải có thời gian. ";

"-Khoảng bao lâu ? ";

Tôi lắc đầu :

"-Biết thế nào được, có thể một năm, có thể mười năm cũng không biết chừng. ";

Em vứt cành cây nhỏ xuống đất rồi đứng dậy phủi cỏ khô dính trên áo choàng.

"-Này, anh nói mười năm, anh có nghĩ là chẳng khác ǵ vĩnh viễn hay không ?";

"-Đúng. "; tôi nói.

Xuyên qua rừng, chúng tôi đi bộ về campus trường ICU, và cũng như mọi khi chúng tôi vào ngồi trong pḥng khách gậm một cái hot dog. Khoảng hai giờ chiều trên vô tuyến pḥng khách, h́nh ảnh Mishima Yukio xuất hiện liên tục. V́ hệ thống âm thanh hỏng, chúng tôi hầu như không nghe thấy ǵ, nhưng đối với chúng tôi điều ấy chẳng có ǵ là quan trọng. Ăn xong cái hot dog chúng tôi lại uống một cốc cà phê bít-tất. Một sinh viên trèo lên ghế hư hoáy một lúc lâu với cái nút chỉnh âm, nhưng rồi chán nản nhảy xuống ghế bỏ đi mất.

"-Anh đang thèm em đây. "; Tôi nói.

"-Được thôi. "; Em vừa nói vừa cười.

Thế rồi chúng tôi thọc tay trong túi áo choàng, cứ thế đi về pḥng trọ.

Khi mở mắt dậy, tôi thấy em đang im lặng khóc, dưới làn chăn đôi vai nhỏ rung lên nhè nhẹ. Tôi cời lửa ở trong ḷ và đưa mắt nh́n đồng hồ. Hai giờ sáng. Một vầng trăng bạc lơ lửng giữa trời.

Tôi chờ cho em ngừng khóc rồi mới đun nước pha trà uống. Chỉ là trà đen đóng gói, không chanh, không đường, không sữa. Sau đó tôi châm hai điếu thuốc, đưa cho em một. Em hút, rồi nhả khói ra, sau đó lại kéo vào liên tục ba bốn lần trước khi ho một thôi một hồi.

"-Này anh, có lúc nào anh có ư muốn giết em không ? ";

" Ai, em ấy à ? "

"-ừm";

"-Tại sao em lại hỏi anh như thế ? ";

Mồm vẫn ngậm điếu thuốc lá, em đưa đầu ngón tay lên dụi mí mắt.

"-Em chỉ hỏi thế thôi, có ǵ đâu. ";

"-Dĩ nhiên là không rồi. ";

"-Có thật thế không ? ";

"-Thật chứ, v́ cớ ǵ anh lại phải giết em ? ";

"-Đúng là như thế, em gật đầu mệt mỏi, chỉ có điều em chợt nghĩ, giả sử cứ có người giết quách ḿnh đi cho xong th́ cũng được đấy chứ nhỉ, vào lúc ḿnh đang ngủ say chẳng hạn. ";

"-Anh chẳng phải là th";ng giết người. ";

"-Thế à ? ";

"-Chứ ǵ nữa. ";

Em cười, dụi thuốc vào cái gạt tàn, nốc một hơi hết cốc nước trà đen đang uống dở, sau đó châm một điếu thuốc mới.

"-Em sẽ sống cho đến 25 tuổi. "; Em bảo, " Rồi em chết. "

 Tháng 7, 1978, em chết, năm em 26 tuổi.

(1) Far East Network, đài phát cho quân nhân Mỹ đồn trú trong vùng.

(2) International Catholic University.

(3) Ngày Mishima Yukio mổ bụng tự sát ở Đại bản doanh của Tự Vệ Đội.


® "Khi phát hành lại thông tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của dịch giả 
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com"