|

EIHEIJI
(永平寺), ZEN NO SATO (禅の里)
EIHEIJI
: LÀNG THIỀN
Nguyễn Anh
Tuấn
Từ
tháng 6 năm nay, tôi được trở thành babysitter. Đời quả thật là một
cái ṿng lẩn quẩn. Mấy chục năm trước, khi mẹ tôi qua đây, bà ở nhà
trông cháu, để vợ chồng tôi đi làm … Mấy chục năm sau, tôi nối gót
mẹ tôi, tôi lại trông cháu để các con (và bà nội) đi làm. Làm
babysitter cũng vui, v́ tôi có đứa cháu (nội) đầu tiên, nên tôi
thương nó hơn cả thương vợ và thằng con trai. Mới 2 tuổi 8 tháng, nó
thích chạy hơn thích đi, nên chạy theo nó cũng hơi đừ. Ngoài việc
thay diaper, làm vệ sinh cho nó, và cho nó "bú sữa", tôi thường đẩy
cháu đi bộ quanh khu vùng nhà tôi ở. Khi cho nó coi TV dành cho con
nít là nó đ̣i tôi phải nằm bên nó cùng xem TV. Nhờ vậy, mà tôi thuộc
mấy bài ca của con nít Mỹ như "Twinkle Twinkle Little Star", “Old
MacDonald Had A Farm”, etc.. Vui với cháu, và giúp con ḿnh đi làm,
tôi cảm thấy một niềm hănh diện bàng bạc đâu đó. Tôi không cảm thấy
mệt mỏi hay có phiền ǵ. Chỉ có điều là ḿnh không c̣n thong thả
viết lách như xưa nữa. V́ mới chóm đánh vài chữ trên computer, th́
đứa cháu "Ông nội, bú " ("bú " đây có nghĩa là bú sữa , là cho con
một b́nh sữa). Hay đ̣i ngồi trong ḷng ông nội. Vừa đặt nó xuống ngủ
trưa th́ "Ông nội, "poop " etc. Các anh chị nào làm babysitter th́
sự thông cảm với tôi có thể dễ dàng hơn.
Tôi
định viết bài về chuyến đi vài nơi trên nước Nhật mùa xuân vừa qua,
mà vẫn chưa xong. Bây giờ là gần hết tháng 8 mà tôi vẫn chưa viết
xong một đoạn nào cả
Cuối
tháng 8, trẻ em bên Mỹ đă trở lại trường học sau mấy tháng hè. Nhật
Bản tháng 8, trời vẫn oi ả trong cái nóng của mùa hạ, mà trong bài
viết mấy năm trước tôi có nhắc đến cái nóng ở thành phố Kofu (Kofu
bonchi), Yamanashi, nơi tôi đi học. Cái nóng của tháng 8 ở Kofu
Bonchi hừng hực, không một cọng gió, mặt trời như dồn cái nóng
“natsubate” trên cái thung lũng mà bên kia núi là ngọn Phú Sĩ bị đám
mây trắng bồng bềnh che khuất (natsubate: cái nóng oi ả, khó chịu,
làm người ta mệt mỏi không muốn làm ǵ cả). Tháng 8 cũng là tháng
của giông băo, của typhoon thổi qua. Tháng 8 c̣n là những trận nhiệt
đấu (熱闘) của koko yakyu (National High School Baseball Championship
(全国高等学校野球選手権大会 Zenkoku Kōtō Gakkō Yakyū Senshuken Taikai) ở Koshien,
mà thường được biết như là Natsu no Kōshien (夏の甲子園). Koshien: nơi mà
mồ hôi và nước mắt của 17, 18 tuổi, của đội thắng, của đội bại, của
giấc mơ được làm người hùng của tuổi thanh xuân .
Năm
đầu tiên được làm shakai-jin (社会人), được mặc đồ tây lớn, thắc cà vạt,
và tay cầm Samsonite. Vào hăng, mán cái áo vest lên ghế, và mặc cái
áo đồng phục của hăng vào. V́ thuở đó ( 1975,76,77,78) có rất ít
người ngoại quốc được mướn làm nhân viên chính thức (正社員採用). Một
hănh diện có thật trong ḷng.
Lần
đầu tiên được đi làm trong một xă hội nghiêm khắc, kỷ luật, nề nếp,
vừa cổ kính, vừa hé mở, đủ để cho tôi chui vào. Tôi như một con chim
nhỏ, vừa rời tổ đại học đi vào đời, tung tăng thấy một bầu trời rộng
mở.
Tháng
8 đối với tôi c̣n có những kỷ niệm của những ngày obon ở Kyoto.
Làm
sao tôi quên được mùa Obon năm đó, khi tháng 8 về, lần đầu tiên ở cố
đô Kyoto, tôi được mặc yukata đi chùa và đi thần xă (jinja, 神社,
shrine), được thưởng thức kakigori, somen (giống như bún làm "miến
gà". Người Nhật luộc loại bún nầy, ăn lạnh, chấm nước sốt, hành lá
và gừng xay nhỏ. Người ta ăn somen vào mùa hạ để dễ ăn và giảm nhiệt),
takoyaki (octopus fried), suica (watermelon) ở yatai (hàng quán bán
dọc trên đường vào chùa hay jinja). Và để rồi đêm 16 tháng 8 nh́n
Toro Nagashi, 灯篭流し, trên ḍng sông Kamo, 鴨川. (Toro Nagashi, 灯篭流:
lồng đèn thả trên sông đưa tổ tiên trở về thế giới bên kia sau sau
mấy ngày đoàn tụ với gia đ́nh trong mùa obon "). Ngày hôm sau, trở
về Tokyo đi làm, bỏ lại sau lưng thành phố Kyoto và người bạn cũ năm
xưa. Để bẳng đi, gần 10 năm sau, khi tôi đi làm cho hăng Amdahl ở
Silicon Valley, hăng gởi tôi “về Nhật” đi làm một thời gian mấy
tháng với Fujitsu ở Kawasaki (川崎) và Numazu kojo (沼津工場). Và lúc đó
tôi tôi mới có dịp trở lại thăm cố đô.
.jpg)
Toro Nagashi,
灯篭流し
Và
cũng tháng 8, tôi rời bỏ đất nước mà tôi nhận làm quê hương thứ hai,
đi qua vùng đất mới, lạ hoắc, từ h́nh dáng bên ngoài, đến văn hóa,
tiếng nói: Tôi đi Mỹ.
Tôi
đến Mỹ vào mùa hè của tháng 8, 40 năm trước. Một xứ sở mới, có hàng
trăm ngàn người tỵ nạn Cộng Sản như tôi. Một đất nước mới, mở rộng
ṿng tay đón tiếp những người yêu chuộng tự do. Trong khi nước Nhật
vẫn chưa có chính sách nào cho những sinh viên VNCH, ngoài không
đuổi họ đi đâu, và mỗi năm tiếp tục gia hạn visa từng năm một. Có lẽ
v́ vậy, ai mà đi Mỹ, đi Pháp, đi Úc được, th́ họ đi thôi.
Tôi
bỏ lại sau lưng những kỷ niệm của tháng ngày ở Yamanashi, từ campus
của trường, nh́n Phú Sĩ đầy tuyết trong buổi sớm mai, mà ánh nắng
mùa đông không đủ để sưởi ấm cái lạnh từ những rặng núi của Minami
Arupusu (South Alps) thổi về.
Bỏ
lại sau lưng buổi lễ hàng năm, khi mỗi độ xuân về, trang trọng, tuần
hành với những trang phục của gần 450 năm về trước, để tưởng nhớ đến
"Takeda Shingen" (武田信玄). Takeda Shingen, vị lănh chúa nổi tiếng của
xứ Kai,甲斐の国, (tên cũ của Yamanashi ) trong thời Chiến Quốc (戦国時代) mà
Shogun Tokugawa (徳川家康) đă từng nếm mùi thất bại khi đánh với ông.
.jpg)
Shingen-Ko Matsuri (信玄公祭り).
Lễ Takeda Shingen vào mùa xuân khi hoa anh đào nở (Kofu,Yamanashi)
Nếu
Takeda Shingen không mất sớm, th́ chưa biết ai sẽ là "Shogun" của
nước Nhật.
Và
ở đây, thành phố Kofu của xứ Kai, c̣n có đầy ấp t́nh người, đủ làm
ấm ḷng kẻ xa nhà, xa xứ như tôi.
Thôi
th́ trở về mùa xuân với hoa anh đào, với tiết xuân, với ḍng nước,
với tơ liễu, với bóng chiều êm ả:
Dưới
cầu nước chảy trong veo
Bên cầu tơ liễu, bóng chiều thướt tha
Tôi
đến thành phố Fukui (福井) khi mặt trời chiều xuân đă đổi màu đỏ sẩm
bên kia đồi. Thành phố Fukui nằm về phía Nihon-Kai (日本海, Japan Sea).
Fukui-ken (福井県), Ishikawa-ken (石川県), Niigata-ken (新潟県) và Toyama-ken
(富山県), được gọi là Hokuriku chiho (北陸地方). Mùa đông nơi đây đầy tuyết,
nhiều đến nổi, khi tôi định đi thi trường ở Kanazawa-Daigaku, th́ có
một sempai hù tôi "mầy lên đó, mùa đông phải vác xuổng đi học".
Trong 4 tỉnh ở Hokuriku th́ Fukui có lẽ là tỉnh nhỏ nhất, nhưng nơi
đây có một ngôi chùa nổi tiếng : Eiheiji
Đây
là lần tiên tôi mới có dịp đi thăm Fukui. Nhớ ngày xưa trước khi về
Yamanashi (山梨大学) tiếp tục việc học, tôi đi học học bộ ở Himeji Kodai
(姫路工業大学). Mỗi dịp nghĩ đông, tôi thường về Tokyo. Để tiết kiệm "xăng
nhớt”, thay v́ đi shinkansen, tôi dùng Shin-kaisoku (新快速) từ Himeji
đi Kyoto, rồi từ Kyoto dùng kyukoo (急行, cấp hành, express train) đi
Nagoya, và cứ như thế đổi tàu, hết kaisoku, rồi kyuko về đến Tokyo.
Khi chiếc kyuko dừng lại nhà ga "Maibara (米原)" để hành khách đổi tàu
qua Hokuriku-Honsen, 北陸本線, đi Fukui, Kanazawa. Giửa đêm khuya, tuyết
rơi ngập đầy sân ga. Thấy buồn chi lạ. Và tự hỏi không biết có exryu
nào đi học ở Fukui không?
Ngôi
chùa "Eiheiji" (永平寺, Vĩnh B́nh Tự, Temple of Eternal Peace), thuộc
tông phái Soto-Zen (曹洞宗, Tào Động Tông). Nói nôm na đây là một tông
phái về "Thiền" của Phật Giáo.
"Thiền"
hay “Zen” du nhập vào Nhật Bản vào khoảng thế kỷ thứ 7 từ Ấn Độ và
Trung Hoa. Nhưng măi đến thế kỷ thứ 13, "Zen" mới phát triển mạnh.
Soto-zen/Soto Shu (曹洞宗 Sōtō-shū: Tào Động Tông) do Dōgen Zenji
(道元禅師, Đạo Nguyên Thiền Sư) sáng lập năm 1244 ở Echizen (Fukui-ken
ngày nay) khi ngài 45 tuổi, mà đại bản sơn là chùa Eiheiji (大本山永平寺,
Daihonzan Eiheiji, Đại Bản Sơn Vĩnh B́nh Tự). Ngài là một nhà sư,
một thi sĩ, một văn sĩ và là một triết gia.
Dogen
Thiền Sư, v́ cha mẹ mất sớm năm ngài 8 tuổi, nên ngài hiểu được thân
phận trẻ mồ côi và cuộc đời vô thường nầy nên ngài xuất gia tu ở
chùa Hiei (Hieizan, Shiga-Ken). Sau đó Dōgen qua học Zen với Eisai
Zenji (栄西禅師, Vinh Tây Thiền Sư). Nhưng chưa được một năm th́ Eisai
Thiền Sư qua đời (1215). Hai năm sau, ngài tiếp tục học Zen với
Myōzen Thiền sư (明全, Minh Toàn, người nối nghiệp Eisai Thiền Sư).
.jpg)
Núi Hiei (Hieizan), Shiga-Ken (Hieizan
nằm về hướng Đông Bắc của Kyoto).
Từ trên đỉnh Hieizan người ta có thể nh́n thấy Kyoto và Biwako phía
bên dưới
Năm
1223, ngài cùng Myōzen Thiền Sư vượt sóng dữ qua Trung Hoa học hỏi
thêm về Phật Giáo và Thiền. Ở nơi đây, lúc đầu ngài và Myōzen Thiền
Sư theo học ở Keitokuji (景德寺, Cảnh Đức Tự của Lâm Tế Tông mà ngày
xưa Eisai Thiền Sư (栄西禅師, Vinh Tây Thiền Sư) đă đến đây.)
Nhưng
sau đó, Dogen t́m được một vị Thiền Sư khác thuộc Tào Động Tông
(曹洞宗), và đă thụ giáo với Như Tịnh Thiền Sư ( 如淨 禅師). Dưới sự hướng
dẫn của Như Tịnh Thiền Sư, Dogen đă t́m thấy câu trả lời về sự giải
thoát "Thân" (Body) và "Tâm" (Mind), khi ngài nghe Như Tịnh Thiền Sư
nói rằng “Muốn giải thoát Thân Tâm là hăy xả bỏ Thân Tâm" ("Cast off
body and mind", 身心脱落). Câu nói nầy ảnh hưởng suốt cuộc đời của Dogen
Thiền Sư. Người ta t́m thấy ảnh hưởng mạnh mẽ đó trong một đoạn văn
nổi tiếng mà ngài viết trong "Genjōkōan" (現成公案, Hiện Thành Công Án)
về cái "Thân Tâm"
To study the Way
is to study the Self. To study the Self is to forget the self. To
forget the self is to be enlightened by all things of the universe.
To be enlightened by all things of the universe is to cast off the
body and mind of the self as well as those of others. Even the
traces of enlightenment are wiped out, and life with traceless
enlightenment goes on forever and ever (from Wikipedia)
Một
thời gian ngắn sau khi Dogen Thiền Sư đến học đạo với Như Tịnh Thiền
Sư, th́ Myozen Thiền Sư người cùng đi qua Trung Hoa với ngài qua đời.
Dogen Thiền Sư gọi Myozen Thiền Sư và Như Tinh Thiền Sư là “senshi”
(先師, Tiên Sư). Năm 1227, Như Tịnh Thiền Sư chứng nhận Dogen Thiền Sư
đă đạt được sự cao thâm về Thiền và trao cho ngài “inka shōmei”
(印可證明, Ấn Khả Chứng Minh). Sau đó ngài trở về Nhật Bản, lập ra Soto
Zen và truyền bá Thiền tông cho đến khi ngài qua đời năm 1253.
Thiền
tông Nhật Bản gồm ba tông phái : Rinzai Zen (臨済宗, Lâm Tế Tông ),
sáng lập bởi Eisai Thiền Sư (栄西禅師, Eisai Zenji,Vinh Tây Thiền Sư).
Ngài cũng là người đem hạt giống trà (green tea) từ Trung Hoa về
trồng và có công trong việc phát triển nền văn hóa trà ở Nhật Bản).
Một
thiền phái khác mà ta đang nói là Soto Zen (曹洞宗 Tào Động Tông) mà
Dogen Thiền Sư (道元禅師, Dogen Zenji, Đạo Nguyên Thiền Sư) là người
sáng lập Soto Zen mà Eiheiji là Đại Bản Sơn của tông phái nầy. Một
Đại Bản Sơn khác nữa của Soto Zen là chùa Sōji-ji (總持寺, Tổng Tŕ Tự)
ở Yokohama. Nhưng Eiheiji thường được nhắc đến nhiều hơn, có lẽ v́
lâu đời hơn và là Đại Bản Sơn đầu tiên của Soto Zen chăng ?
Ngoài
ra c̣n một tông phái thiền khác đó là Ōbaku Zen (黃檗, Hoàng Bách ),
là tông phái nhỏ so với Soto Zen và Rinzai Zen.
Ở Eiheiji
có tổ chức các lớp học về Thiền cho các người thường như chúng ta,
nhưng phải ghi danh càng sớm càng tốt v́ lớp học hết chỗ nhanh chóng.
.jpg)
Phạm
vi của Eiheiji rất rộng lớn gồm có 70 ṭa nhà bằng gỗ, lớn, nhỏ, cổ
kính nằm trong một vùng đồi núi yên lặng. Theo quy luật của Eiheiji,
đây không phải là nơi để du lịch, mà là nơi đến để học hỏi, đến đây
để thực tập, thực hành những điều mà Dogen Thiền Sư để lại, để giải
thoát cái thân tâm.
.jpg)
Con phố nhỏ,đường
đi vào Eiheiji (Fukui-Ken)
.jpg)
Cổng
vào chùa Eiheiji
Sau
khi vào cổng chùa, chúng ta sẽ đi vào một building, tên gọi là
“Kichijokaku” (吉祥閣, Cát Tường Các), giống như Adminitration
building: nơi bán vé và nơi các vị sư giải thích về điều lệ khi
viếng chùa (như không được chụp h́nh các sư nếu có gặp trên đường đi,
không làm ồn, không được vào các nơi không cho vào etc) cũng như
toàn thể địa đồ ở đây. Khi vào đây, mọi người phải tháo giày ra.
Trước
khi vào khuôn viên của Eiheiji, ta đi ngang qua một nơi gọi là
“Sanshokaku” (傘松閣, Tán Tùng Các) có 230 bức họa rất đẹp đă được 144
họa sĩ tài hoa, nổi tiếng, vẽ trong những ngày đầu của thời đại
Showa (khoảng năm 1930). Các bức họa trên trần nhà nầy đa số đều dựa
vào những tiêu biểu truyền thống tranh Nhật Bản như Hoa (花, hoa ),
Điểu (鳥, chim), Phong (風, gió) và Nguyệt (月, trăng).Tuy nhiên, trong
số 230 bức họa nầy có 5 bức họa vẽ cá “Koi” (鯉,carp, cá chép), “Sư
Tử” và “con sóc” (栗鼠 (りす), a squirrel). Một trong những chương tŕnh
luyện tập và học đạo ở Eiheiji là các vị sư trẻ phải t́m thấy 5 bức
họa nầy.
.jpg)
“Sanshokaku” (傘松閣, Tán Tùng Các) (1)
.jpg)
“Sanshokaku” (傘松閣,
Tán Tùng Các), với 230 bức họa trên trần
.jpg)
“Sanshokaku” (傘松閣,
Tán Tùng Các), với bức họa trên trần
.jpg)
“Sanshokaku” (傘松閣,
Tán Tùng Các) (4)
Trong
campus nầy có 7 ṭa nhà được gọi là “Shichidogaran” (七堂伽藍, Thất
Đường Già Lam) được coi là cốt lơi, mà sinh hoạt hằng ngày cho việc
học đạo không thể thiếu được.
1) San-Mon, 山門, Sơn Môn, cửa chánh,
Main Gate :
.jpg)
San-Mon,山門,Sơn Môn
(the picture from the brochure of The Eiheiji Temple)
.jpg)
Phía sau cổng
San-Mon nh́n từ phia trước của “Phật Điện”
.jpg)
Tháp chuông trước
San-Mon (chụp từ phía bên trong chùa chụp ra)
Eiheiji
được design theo thứ tự "Phật Pháp Tăng”. Từ cổng San-Mon vào, là
Phật Điện (Butsuden, 仏殿, Phật Điện), sau Phật Điện là
Pháp Đường (Hatto, 法堂 , Pháp Đường), và bên trái là Tăng
Đường (Sodo, 僧堂, Tăng Đường).
Không
ai có quyền đi qua cửa "San-Mon". "San-Mon" chỉ mở cửa cho các vị sư
thực tập (gọi là unsui, 雲水, Monks in Training) đến Eiheiji để học
đạo và phải hoàn tất chương tŕnh của Eiheiji mới được ra khỏi
"San-Mon", 山門, Sơn Môn.
Nói
tóm tắt là các vị sư chỉ có thể đi qua cổng nầy hai lần: khi nhập
môn và khi xuất môn. Ngoài ra không ai được đi qua cổng San-Mon nầy,
trừ những ngày lễ (matsuri) mà nhà chùa định sẳn .
V́
có những kỷ luật và điều lệ mở cửa San-Mon như thế, nên đường lên
phía trước cổng San-Mon bị chận lại từ xa, nhưng ta có thể đứng phía
trong cổng nh́n ra phía ngoài (cũng từ xa). Có nghĩa là có một phạm
vi cho vùng "cấm địa". Vùng "cấm địa" nầy nằm ở giữa phía trước cổng
và phía sau cổng. Một vùng không ai có thể vượt qua.
Có
lẽ đây là nơi có "hồn thiêng " nhất của Eiheiji v́ nó đượm cái cổ
kính, uy nghi (được xây cất năm 1749). Nó cũng phảng phất mơ hồ cái
lăng mạn của "người đi trong mưa gió " : h́nh ảnh của các vị sư đi
trong tuyết rơi trắng xóa trên đường dẫn đến San-Mon, đứng trước
cổng chùa trong cơn lạnh mùa đông, chờ đợi cổng mở để được bước vào
trong, tu học, những bước đi nhỏ mà lớn cho cuộc đời từ đây.
.jpg)
Các vị sư trẻ (unsui)
đứng trước cổng San-Mon chờ cổng mở, dưới trời đầy tuyết của mùa
đông (the picture from the brochure of The Eiheiji Temple)
2)
Butsuden, 仏殿, Phật Điện, Buddha Hall :
Nơi
thờ ba vị Phật : Quá Khứ, Amida Butsu (阿弥陀仏, A Di Đà Phật), Hiện Tại,
Shakamuni Butsu (釈迦牟尼仏, Thích Ca Mâu Ni Phật ), và Tương Lai, Miroku
Butsu (弥勒仏, Di Lặc Phật)
.jpg)
Butsuden, 仏殿, Phật Điện
.jpg)
Những Roka (hành
lang, corridor) dài nối liền toà nhà nầy qua ṭa nhà kế
.jpg)
Những Roka (hành
lang, corridor) cao nối liền toà nhà nầy qua ṭa nhà kế
.jpg)
3)
Hatto,法堂, Pháp Đường, Dharma Hall :
Là
nơi các thiền sư thuyết pháp, giảng dạy về Phật Học, Thiền môn,
tương đương với chánh điện (本堂, Hondo) ở các chùa khác.
.jpg)
Hatto, 法堂, Pháp Đường, Dharma
Hall
4)
Sodo,僧堂,Tăng Đường, cũng được gọi là "Undo" (雲堂, Vân Đường), Monks
Hall :
Là
nơi hoạt động chánh của các vị sư "unsui" như ngồi thiền (座禅, zazen),
dùng cơm hằng ngày (食事), và ngủ (就寝, shushin)
.jpg)
Zazen,
座禅 (from Internet about Eiheiji Temple)
.jpg)
Sodo,僧堂,Tăng Đường
.jpg)
Sodo,僧堂,Tăng
Đường, cũng được gọi là "Undo" (雲堂,
Vân Đường)
5)
Kuin (庫院, Khố Viện), Nhà bếp (Kitchen)
.jpg)
Mô h́nh của Kuin (庫院),
Nhà bếp (Kitchen)
.jpg)
Kuin (庫院,
Khố Viện), Nhà bếp (Kitchen)
6)
Yokushitsu (浴室, Dục Thất), Nhà Tắm (Bathing Room)
.jpg)
.jpg)
Nhà Tắm (Bathing Room)
7)
Tosu (東司, Đông Ty),Toilets
Theo điều
luật, mọi người phải giữ im lặng và tuyệt đối không được nói chuyện
ở Sodo (僧堂, Tăng Đường), Yokushitsu (浴室, nhà tắm) và Tosu (東司,
toilet )
Cũng
trong khuôn viên nầy có một nơi gọi là “Joyoden” (承陽殿, Thừa
Dương Điện) là nơi mà tro, linh cốt của Dogen Thiền Sư được lưu giữ.
.jpg)
Joyoden (承陽殿,
Thừa Dương Điện) là nơi
tro, linh cốt của Dogen Thiền Sư được giử nơi đây.
.jpg)
Cổng "Karamon" (唐門, Đường Môn)
Ra khỏi
khuôn viên chính của chùa và "Kichijokaku" (Admin Building), ta đi
ngược về phía núi chừng dăm ba phút, ta sẽ thấy có một dốc xây gạch
dẩn lên một cổng chùa. Hai bên đường lên cổng chùa là những cây Sugi
(杉, Sam) cao vút, thật đẹp. Những cây "sugi" nầy có trên 500 tuổi và
vẫn c̣n đứng đây trơ gan cùng tuế nguyệt
Trời
đă về chiều, tôi rời Eiheiji trong cơn mưa xuân lất phất. Xe bus
cuối ngày chỉ có tôi là hành khách. Đường đến chùa xa dần, xa dần
trong đám mưa bụi mờ phía sau. Có một cái ǵ buồn len lén trong tôi.
Không biết chỉ v́ ḿnh là hành khách duy nhất trong xe khác với
chuyến xe đầy khách sáng hôm nay, hay cơn mưa xuân làm phong cảnh
buồn thêm trong cái vắng vẻ của miền núi khi chiều về. Hay là cả hai
?
Tôi
đến sân ga Fukui, và đi bộ về hotel th́ thành phố đă lên đèn. Vào
bên trong lobby thấy người ta trưng bày một tràng hoa to, thật đẹp
với hàng chữ "Reiwa" (令和), th́ mới chợt nhớ ra, nước Nhật đă có vị
Thiên Hoàng mới.
Khi
tôi c̣n đi học ở Nhật Bản là thời đại Showa, và Thiên Hoàng Heisei
lúc đó là Hoàng Thái Tử. C̣n Thiên Hoàng Reiwa là một cậu con trai
nhỏ đang học "Chugakko", 中学校, (Middle school), th́ phải ? Thời gian
đi qua nhanh như bóng chim câu, nh́n lại, chợt giật ḿnh. Ḿnh đâu
c̣n trẻ nữa. Thế là tôi có được vinh hạnh "sống" qua thời đại của ba
Thiên Hoàng. Ngoài thời đại Thiên Hoàng Showa ra, là thời gian tôi
đă trải dài tuổi thanh xuân đi học và đi làm nơi đây. C̣n thời đại
Thiên Hoàng Heisei và Reiwa th́ tôi chỉ được may mắn "ăn ké" khi
ḿnh đến Nhật đúng lúc trong bối cảnh giao thời, một thời đại đang
đi qua, và một thời đại đang đến. Xin cầu chúc nước Nhật sẽ phồn
thịnh và hạnh phúc như những ngày tôi sống trên xứ sở nầy.
.jpg)
"Reiwa" (令和),
vị Thiên Hoàng mới.
Đêm
nay là đêm cuối ở Fukui, tôi đi ra ngoài, thay v́ quẹo phải đi xuống
phố. Tôi quẹo trái đi lên con dốc nhỏ.
Vừa
lên trên con dốc, th́, wow, tôi ngạc nhiên trong cái thỏa măn v́
ḿnh đă chọn đúng đường. Đây là một chiếc cầu bắt ngang qua một ḍng
sông có cái tên mỹ miều như cảnh vật nơi đây. Chiếc cầu có tên
“Sakura Bashi”. Mà bên kia, dọc theo bờ sông là những hàng cây hoa
anh đào đang nở rộ và đèn được chiếu vào hàng cây (illumination,
light-up) thật đẹp. Đây là lần đầu tiên tôi mới có dịp xem hoa anh
đào light-up về đêm. Thành phố nhỏ, không thấy có nhiều người tấp
nập ra xem hoa như ở Kyoto hay Tokyo. Được biết đêm nay là đêm cuối
người ta light-up hàng cây anh đào.
.jpg)
Sakura Bashi
(Fukui)
.jpg)
Ḍng sông Asuwa
chảy qua thành phố Fukui
.jpg)
Hàng cây hoa anh
đào dọc theo sông Asuwa

Hitori botchi dọc
theo hàng cây anh đào
Tôi
đi một ṿng dọc theo bờ sông. Hoa anh đào đẹp thật, nhất là khi có
một cơn gió thoảng qua, hoa anh đào rơi lả tả dưới ánh đèn đẹp vô
ngần. Đúng 9:00 giờ, người ta tắt đèn, tôi mới trở về hotel.
Cám
ơn Fukui đă cho tôi một chuyến đi êm đềm, học hỏi được nhiều điều mà
ḿnh chưa biết. Thế là tôi có được diễm phúc học và biết được Kobo
Daishi với 88 ngôi chùa ở Shikoku, và bây giờ, được biết thêm về
Soto Zen của Dogen Thiền Sư với ngôi chùa Eiheiji.
Miền
Bắc California tháng 9, 2019
Nguyễn
Anh Tuấn
®
"Khi phát hành lại bài viết
của trang này cần phải có sự đồng
ư của tác giả
và ghi rơ nguồn lấy từ www.erct.com
|
|