|
Tuỳ bút Lưu An Thú vui đọc sách Trong thời gian hưu nghỉ
Vài lời phi lộ Vài tuần lễ trước với khá nhiều ngạc nhiên khi nhận được một Email của một người bạn, kèm theo một Email xưa cũ mà tôi đă gửi cho cô ta cùng với một số người bạn khác. Trong email, tôi kể cho nhóm bạn về sinh hoạt cũng như những h́nh thức t́m vui của tôi trong thời gian hưu trí. Đó là một email khá dài, gần như một bài tuỳ bút mà tôi thường viết cho một số tạp chí trong nhiều năm qua. Email được viết dưới dạng một bức thư tâm sự, không g̣ bó quá nhiều với văn chương, câu cú nhưng vẫn có tí chút mầu mè văn nghệ làm cho người đọc sảng khoái, cười vui. Đơn giản chỉ có thế, lá thư luộm thuộm đó được gửi đi cho bạn bè đă khoảng một năm trước, tưởng rằng nó cũng như hàng ngàn emails vớ vẩn khác gửi cho bạn bè đọc qua rồi quên lăng. Nhưng khi nhận được email của cô bạn kèm theo email của ḿnh, cô ta cho biết rất thích thú với lá thư và đă chuyển cho một số bạn bè khác cùng đọc, vài người cũng mang cảm giác vui vui và nói cô bạn viết thư cho tôi, đề nghị tôi dành thời gian viết thành một bài văn đúng nghĩa để họ phổ biến trên các mạng cho nhiều người đọc cho vui. Thành thật, khi nhận được đề nghị đó tôi có chút suy tư v́ đó chỉ là những lời kể lể vụn vặt về những cái khoái thích trong thời gian nghỉ hưu của ḿnh mà thôi, chẳng có ǵ đặc biệt. Nhưng khi đọc lại lá thư của chính ḿnh, kéo tôi trở về với những kỷ niệm của những năm tháng vừa qua, thời gian hưu nghỉ của ḿnh....kích thích tôi ngồi vào bàn máy để g̣ nắn văn chương, ngôn từ và cảm xúc để viết ra bài tuỳ bút này. Hy vọng quư bạn t́m thấy tí ǵ đó có chút riêng tư và chủ quan của một ông già 7 bó rưỡi tuổi đời nhưng vẫn c̣n thích thú với văn chương, viết lách. Vào truyện Có lẽ tôi cũng như phần rất lớn những người già khác, sau những năm tháng lăn lộn kiếm sống tại một quốc gia kỹ nghệ, khi đến tuổi hồi hưu phải “ giă từ vũ khí“, không ít hay nhiều, mọi người bị rơi vào những khoảng trống khi hồi hưu. Đang lúc hàng ngày phải thức khuya dậy sớm, chạy đua với thời gian và công việc tại sở làm, nhưng khi nhận được tờ giấy nghỉ hưu th́ tất cả thói quen bị thay đổỉ. Buổi sáng uể oải thức dậy, lề mề với bữa điểm tâm rồi đi ra, đi vào chờ cho đến bữa cơm trưa, cơm tối. Thời gian như bị kéo dài trong mệt mỏi, nhiều khi c̣n bị tác động tâm lư làm thay đổi tánh t́nh sinh ra cáu gắt với vợ con, nhất là với ai ít bạn bè, thân nhân hay cá tính khép kín không muốn giao thiệp. Để tránh t́nh trạng không vui đó mỗi người phải tự t́m cho riêng ḿnh một phương cách nghỉ hưu hoà hợp với điều kiện, hoàn cảnh của chính ḿnh. Dĩ nhiên mỗi người có một phương cách khác nhau tuỳ thuộc vào rất nhiều yếu tố liên quan đến sức khoẻ, tài chánh cũng như sự yên vui, hạnh phúc của gia đ́nh, của con cháu và cả bản chất của cá nhân. Một người say mê cờ bạc, rượu chè, thích đàm đúm bạn bè thâu đêm suốt sáng với đỏ đen, ăn nhậu... th́ sự hồi hưu của họ trở lên phiền phức, đôi khi c̣n bận rộn, khổ năo hơn lúc c̣n làm việc. Khi đó sự hưu nghỉ không có ư nghĩa ǵ của vui ca, đôi khi c̣n là chốn hoả ngục cho chính họ và gia đ́nh nữa. Chính v́ vậy, có người thong dong trong hạnh phúc, nhàn nhă t́m vui với gia đ́nh, con cháu. Có người khốn khổ v́ những tật ách, thói xấu... cuộc ngơi nghỉ của họ toàn là lời than, tiếng khóc. Sự khác biệt đó rất thường xẩy ra trong xă hội, nó không hoàn toàn v́ lư do vật chất mà phần rất lớn do chính cá nhân họ tạo ra cho chính họ mà thôi. Đó chính là cái nghệ thuật sống của từng cá nhân dựa trên tính toán và khôn ngoan của mỗi người vậy. Cá nhân tôi đă bước vào thời gian hưu nghỉ khoảng hơn mười năm nay. Với cái nh́n khá trung thực về thực tế, về cuộc đời, về những ǵ ḿnh có, ḿnh không có trong mức độ tương đối nên cuộc hưu nghỉ của tôi có thể nói là không có ǵ đáng gọi là lo lắng, buồn khổ. Rất dể dàng, tôi cố gắng thu nhỏ, giản đơn cuộc sống, tránh tối đa những ham muốn liên quan đến tiền bạc, công danh...thoải mái chấp nhận những ǵ ḿnh có, dù ít hay nhiều. Chẳng mong đợi những cái mà tự ḿnh cảm thấy nó xa vời, không dễ với ḿnh để không phải vướng vào ảo vọng. Tôi cũng chẳng đưa mắt nh́n người khác thành công, hạnh phúc, vinh hiển hơn ḿnh mà mang cảm giác thua thiệt tủi thân. Với tôi, nhân gian vốn dĩ đă tiềm tàng những hạt mầm của bất công, chính những hạt mầm đó tạo ra những khác biệt giữa cá nhân này với cá nhân khác mà người ta gọi là số phận. Chính sự khác biệt đó xă hội loài người mới có động lực để tranh dành, phấn đấu vươn lên, đó cũng là kích thích cho xă hội tiến triển. Nhưng tôi không tham gia vào ṿng xoáy đó bởi v́ hiểu rơ ḿnh đang trong thời kỳ ngơi nghỉ, đang trên đoạn cuối của tuởi tác, sức khoẻ và cả tài năng... chuẩn bị cho một lần vĩnh biệt nhân gian. Hăy dành bầu máu nóng và tham vọng cho thế hệ trẻ tiếp theo c̣n ḿnh nên vui vẻ bước vào thời khắc của những âm vang từ bản hoà âm của tuổi già nua. Đúng như vậy, thời c̣n trẻ, tôi cũng như rất nhiều thanh niên khác, mang trong ḿnh sức mạnh Hercules mà tưởng rằng đôi tay lực lưỡng đủ sức lay đổ cả bầu trời, làm cho ước mơ của ḿnh vẫy cánh phượng hoàng mà cười vui với ngang trái, gió mưa. Nghêng ngang coi thường số phận, nh́n nỗi khó khăn như những thử thách phải có trên đường đời kẻ trượng phu.
Đố kỵ xá chi
con tạo .............
Cũng có lúc
mưa dồn sóng vỗ Chính nhờ cái “chí khí lập thân, cao ngạo“ của tuổi thanh xuân đó, mà đă bao lần bụng đói mờ con mắt, túi quần không một xu dính túi... nhưng tôi vẫn mỉm cười, hoan ca khi nh́n thấy bạn bè quần áo sang trọng, thức ăn thừa mứa. Chẳng lấy đó buồn mà c̣n cao ngạo ngâm nga:
Đă hẳn rằng ai nhục ai
vinh Ḷng luôn tin tưởng một ngày nào đó sẽ vươn lên trong nụ cười vang của kẻ dám vượt gió băo để thành danh:
Rồng mây khi gặp hội xe duyên Nhưng với thời gian tuổi đời khôn lớn dần dần, kèm theo những bài học thực tế đến từ xă hội, nếm được ít nhiều mùi vị đắng cay. Trí năo mở rộng dần dần nhờ kiến thức học hỏi từ sách báo hay những lần gục ngă đường đời, đă giúp tôi nh́n đời với cái nh́n đằm thắm, êm nhẹ, khiêm nhường hơn. Nhờ đó khi bước vào thời gian hưu nghỉ tôi hoàn toàn không có khoái cảm với những dạng giải trí có hướng đi tiêu cực mà tạo khốn khổ cho chính bản thân và cả cho vợ con. Đúng như vậy, tôi có khá nhiều dạng giải trí, t́m vui trong thanh thản và cũng có phần nào nên thơ, lăng mạn hơn. Có thể là: Đọc sách; Xem phim; Nghe nhạc; Lang thang dưới dạng du lịch bụi; Làm vườn, trồng hoa; Viết lách d́m ḿnh trong văn chương ... Tất cả là những thú vui trong sáng không bị kéo theo những hệ luỵ, khổ đau cho vợ con và cũng chẳng nhiều tốn kém.
Khi vườn sau, khi ao trước, khi điếu thuốc, khi miếng trầu Khuôn khổ bài viết không cho tôi kể lể ra tất cả những dạng giải trí t́m vui trong tuổi hưu nghỉ của ḿnh v́ quá luộm thuộm, biết đâu lại vướng víu đến những chuyện riêng tư tạo ra kịch cỡm, khó thương cho người đọc. Chính v́ vậy, tôi sẽ dành thời gian và cả sự khoái cảm riêng biệt cho từng dạng thức t́m vui của ḿnh để viết ra những đoản văn kể lể tâm t́nh của ḿnh cho từng tiêu đề dưới dạng thức những bài tuỳ bút. Dĩ nhiên, tôi sẽ dựa vào khả năng văn chương, chữ nghĩa của ḿnh, nhấn vào đó những cảm xúc và suy tưởng cố gắng tạo ra tí chút mùi vị lăng mạng để làm cho bài viết nhẹ nhàng văn thơ hơn với ước ao cung ứng được tí chút khoái cảm cho bạn bè, cho đọc giả. Được như vậy coi như là một lối t́m vui rất thực tế trong những tháng năm c̣n sót lại của một kiếp người. Đó cũng không phải là tôi đang bước vào một thú vui viết lách ư ? Thú vui đọc sách Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh không mấy thuận tiện về vật chất nhưng tôi đă đến với thú vui đọc sách khá tốt. Nhất là khi bước lên cấp trung học, tôi đă đậu vào Chu văn An, ngôi trường chuẩn của Sàigon. Tại đó với chương tŕnh học rất qui mô và tập thể giáo sư rất bài bản, nhờ đó tôi đă có một nền giáo dục rất tốt, tạo cho tôi thích thú với sách báo. Có thể nói thú vui đó của tôi được chuyển biến, thăng tiến rất sát với chương tŕnh học và phong trào thị hiếu văn chương trong xă hội. Đúng như vậy sách vở, văn chương đă thấm vào cảm xúc và giải trí của tôi như một thú vui không thể thiếu được. Nó cung ứng cho tôi những khoảng khắc suy tư, trầm mặc khi đọc được một tác phẩm hay. Nó từng dẫn tôi vào đê mê như nghe và cảm được âm thanh trong những vần thơ t́nh lăng mạn:
Có thể nói, v́ thú vui đọc sách, tôi đă đọc phần rất lớn các tác phẩm Việt Nam dưới dạng văn xuôi (truyện ngắn, truyện dài...) hay văn vần ( thơ, phú... ) của văn học Việt Nam cũng như dịch thuật từ văn chương ngoại quốc. Trong khuôn khổ bài tuỳ bút này, tôi chỉ nêu ra một vài tác phẩm điển h́nh văn xuôi cũng như văn vần của vài tác giả Việt nam hay ngoại quốc đă được dịch ra tiếng Việt mà tôi đă đọc với niềm khoái cảm, đê mê. Rất có thể cảm quan của tôi về một tác phẩm có những khác biệt với nhiều người, ngay cả với những người làm việc trong lănh vực phê b́nh về văn chương. Đó cũng là lẽ rất tự nhiên bởi v́ tiêu chí của bài viết này không phải là bài phê b́nh một tác phẩm mà là một bài viết về sự cảm nhận của tôi với một hay nhiều yếu tố nào đó trong tác phẩm. Chẳng hạn, tôi nói đến h́nh hài, tài năng, cá tính của nhân vật hay khuynh hướng triết lư trong một tác phẩm với cảm xúc của riêng tôi. Nó chẳng liên quan ǵ đến đúng hay sai theo hướng văn chương, nghệ thuật, miễn là làm sao cho người đọc thích thú như tôi, thế là đạt trong cứu cánh của tôi vậy. Có lẽ một cuốn sách đă làm tôi suy ngẫm, ảnh hưởng rất nhiều trong lối sống của tôi sau này, đó là cuốn “Câu truyện của ḍng sông “ nguyên tác: “ Siddhartha “ của nhà văn người Đức Hermann Hesse. Nếu không lầm tôi đă đọc cuốn sách đó lần đầu vào khoảng năm lớp đệ tam (1962), lúc tuổi đời c̣n quá trẻ, ư thức về cuộc sống c̣n non nớt, lúc đó tôi đang bị kéo vào ṿng xoay của việc kiếm tiền phụ giúp gia đ́nh. Tác phẩm chỉ cho tôi cảm giác thoáng qua rất mơ hồ về sự phi lư của cuộc đời mà thôi. Nhưng khi bước lên đại học, tốt nghiệp xong, đi làm, phải kèn cựa với nhân gian cũng như chứng kiến biết bao nhiêu dữ kiện xẩy ra chung quanh và cả trong cuộc sống của chính ḿnh. Tôi đọc lại cuốn truyện lần thứ hai và nhiều lần sau nữa. Tác phẩm đă làm cho tôi suy nghĩ sâu xa hơn, nh́n đời trong ánh mắt thâm thuư hơn, nó đă thay đổi rất nhiều quan niệm sống của tôi sau này. Cuốn truyện cho tôi nhận thức đời một người đi quá mau, tất cả cực nhọc, buồn vui, sang hèn, thành công hay thất bại...đều là ảo ảnh. Chỉ với vài chục trang giấy anh chàng Siddhartha một quư tử trẻ tuổi trong một gia đ́nh vương giả đă biến thành một ông lăo già nua với bao nhiêu biến đổi kinh hoàng trong cuộc đời. Siddhartha, một tín hữu Bà la Môn ước ao t́m chân lư của cuộc sống, anh ta đă rời xa gia đ́nh, du nhập vào nhóm Sa Môn theo lối tu khổ hạnh nhưng sau một thời gian ngắn anh ta rời bỏ đoàn Sa Môn v́ nhận thấy lối tu này không phải là con đường mà anh ta muốn t́m kiếm. Rồi cơ duyên trên đường t́m chân lư Siddhata gặp được đức Phật. Từ ngài anh ta đă t́m thấy sự tuyệt vời của giáo lư, siêu hạng của thực hành trong con đường t́m chân lư, nơi đó người ta đạt đến sự giác ngộ trong vô ngă. Nhưng Siddhartha vẫn từ giă Đức Phật, vị thầy mà anh kính ngưỡng để ra đi mong t́m một hướng khác cho con đường t́m chân lư của chính ḿnh. Siddhartha tiếp tục sống kiếp lang thang với một ư chí, ḷng tin kiên cường cho hướng tu hành t́m chân lư, dựa trên 3 khả năng mà anh ta luôn luôn tự hào. Đó là BIẾT SUY NGHĨ; BIẾT CHỞ ĐỢI và BIẾT NHỊN ĐÓI! Cuối cùng anh ta gặp được Kamala một kỳ nữ nổi danh sắc tài và thế lực trong xă hội thượng lưu trong một địa phương. Với 3 khả năng đó anh ta đă chinh phục được trái tim của Kamala, loại bỏ được tất cả những người đàn ông si t́nh khác trong giới danh gia, quí tộc rồi vươn lên vị trí tối thượng trong mọi lănh vực từ thương mai, ăn chơi, cờ bạc..v..v.. Nhưng cuối cùng Siddhartha nhận ra ḿnh đă sai lầm tệ hại, con người và cảm xúc của ḿnh đă rơi vào mức tận cùng của sa đoạ. Chính lúc đó anh ta tỉnh giấc, quyết định phủi bỏ tất cả những phù phiếm, sa hoa và cả Kamala người anh ta yêu thương để trở về với lang thang, vô định. Siddhartha lúc này hoàn ṭan không phải là Siddhartha một tín đồ Bà La Môn thông minh, kiên cường ôm tham vọng ngày xưa, lúc rời xa gia đ́nh đi t́m chân lư nữa. Siddharta là một gă đi hoang, vô định và bạc nhạc với ư chí chán chường v́ thất bại. Trên bước đường lang thang, Siddharta trở lại ḍng sông nơi mà ngày xưa anh ta đă có lần đi qua trong chán nản cùng cực mang ư tưởng tự tử. Chính lúc đó Siddhata đă nghe thấy tiếng “OM“ nhiệm mầu vang lên từ ḍng sông đă giúp anh ta đă tỉnh thức. Cuối cùng anh ta gặp lại người lái đ̣ Vasudeva, quyết định ở lại, sống và làm việc với ông ta bên ḍng sông. Từ ḍng sông Siddharta đă cảm nhận được muôn điều đẹp đẽ, đáng yêu của cuộc sống. Với ḍng sông êm ả Siddharta không c̣n mang ư niệm của thời gian, không quá khứ mà chỉ có hiện tại, và những lời chỉ dậy của Vasudeva, Siddharta đă hoà nhập con người ḿnh vào ḍng sông, nghe được những lời th́ thầm của nó trong tâm thế của một người có tâm hồn rộng mở, phủi bỏ đa mê, không cầu mong, không phán xét, không thành kiến... Đó chính là những yếu quyết giúp Siddharta đạt đến mức b́nh lặng tuyệt đối của tâm hồn thanh thản và thể xác trống rỗng vô lo của một Siddharta GIÁC NGỘ .
Đúng như vậy, tác phẩm đă thay đổi con người tôi rất nhiều. Tôi sống đơn giản hơn, không quá màng đến tham vọng luôn luôn t́m cách giản dị hoá cuộc sống nhất là khi bước vào thời gian hưu nghỉ. Đôi khi trong giao tế nếu có tí chút thua thiệt hay không như ḿnh mong muốn th́ cũng xí xoá, làm hoà cho khỏi bực ḿnh. Nếu không được những ǵ ḿnh tính toán th́ im lặng t́m cách tránh xa hay cố gắng không nh́n, không nhớ, không tiếc rẻ, không bực ḿnh, đớn đau. Tôi luôn luôn tự nói, hạnh phúc sẽ đến khi người ta biết yên phận và vui sống. Đó cũng là một bài học rất rất quan trọng mà tôi học được từ tác phẩm này, làm cho cuộc sống của tôi b́nh thản hơn và cũng là một trong nhiều nguyên do đă cho tôi thời gian nghỉ hưu tương đối khá tốt vậy. Thú vui đọc sách của tôi cũng dẫn tôi vào một khoái cảm khác trong những tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung. Có thể nói tôi đă đọc tất cả và nhiều lần những tác phẩm của ông. Tôi đă thu nhận được những khoái cảm tột cùng v́ cốt truyện phức tạp nhưng hấp dẫn từ những sắc thái rất khác nhau nhưng rất độc đáo của từng nhân vật chính trong hầu hết các tác phẩm. Một tên nguỵ quân tử Nhạc Bất Quần làm điên đảo giang hồ với phong thái anh hùng, một chính nhân quân tử, nhưng lại là một kẻ bại hoại, tiểu nhân. Một lũ điên điên khùng khùng Đào Cốc Lục Tiên làm cho người đọc cười vui trong tức giận. Một Kiều Phong vơ công tuyệt đỉnh nhưng lại có một kết quả đau thương chỉ v́ là ḍng giống Khiết Đan ...v..v.. Trong khuôn khổ bài viết này, tôi chỉ nêu ra một vài nhân vật trong hàng nhiều chục cá tính rất độc đáo trong những tác phẩm của Kim Dung đă làm tôi thích thú. Trong “Tiếu Ngạo Giang Hồ“, Lệnh Hồ Xung một tên lăng tử, bản chất anh hùng, ngay thẳng, phóng túng trong giao tiếp, không phân biệt chính tà. Gặp duyên may mà thụ học được vơ công tái thế nhưng lại vướng vào tánh ham mê rượu mà tạo ra biết bao nhiêu rắc rối. Nhưng cũng chính nhờ khả năng uống và biết về rượu, hắn đă làm cho bất cứ ai (người đọc) có tí chút kiến thức về rượu cũng phải mê mẩn với những lần uống rượu của hắn. Đặc biệt trong lần đối thoại với Tổ Thiên Thu về 16 hũ “thượng phẩm cống tửu“. Tổ thiên Thu đă cho hắn biết muốn đạt đến mức thuần mỹ phi thường của từng loại cống tửu đó phải có những chén uống rượu khác nhau cho mỗi loại rượu. Có như vậy mới làm cho rượu nổi mầu sắc, tăng hương vị làm cho người uống tỏ lộ được sắc thái oai phong của người anh hùng khi uống rượu. Chẳng hạn, trong văn chương, sách sử có viết rượu Bồ đào phải có chén ngọc dạ quang mới làm cho rượu thêm sắc hồng. Khi uống, sẽ kích thích kẻ anh hùng gia tăng cao ngạo mà xông pha chiến trận, chấn át quân thù:
Dịch rằng :
Trong tác phẩm này không chỉ nói đến một Lệnh Hồ say khướt mà c̣n đem đến cho tôi cảm giác đê mê với mối t́nh trong sáng, lư tưởng, thanh cao, trái tim đầy nhân hậu của ni cô Nghi Lâm của phái vơ Hằng Sơn dành cho Lệnh Hồ Xung. Có lẽ Nghi Lâm là một nhân vật nửa tục, nửa tiên làm cho bất cứ ai dù khó tính thế nào khi đọc truyện của Kim Dung cũng phải ngẩn ngơ v́ sắc đẹp thuần khiết của cô ta. Cá nhân tôi khi đọc lại truyện “Tiếu Ngạo Giang Hồ “ đă kéo trí nhớ tôi về với tác phẩm “ Hồn Bướm Mơ Tiên “ của Khái Hưng. Một mối t́nh cao thượng, trong sạch, dưới bóng từ bi giữa chú tiểu Lan ( ni cô giả trai ) và Ngọc ( cháu của sư cụ chùa Long Giáng, ngôi chùa ở Trung du Bắc Việt ). Cuộc t́nh yêu này cũng đă làm người cho người đọc, trong đó có tôi phải mê mẩn theo từng trang sách. Một trong những kỹ thuật viết truyện kiếm hiệp thành công nhất của Kim Dung là ông biết khéo léo lồng vào trong tác phẩm của ḿnh những nhân vật có những đặc điểm vượt trội nhân gian làm cho người đọc si mê. Thiên Long Bát Bộ với Vương Bạch Yến, một mỹ nhân có nhan sắc thanh cao, bản chất thuần khiết với trí thông minh tuyệt vời... nhưng nét đẹp của Bạch Yến h́nh như luôn luôn phủ trùm sắc thái sầu muộn. Một nhà phê b́nh văn học khi đọc tác phẩm này của Kim Dung đă mô tả vẻ buồn và đẹp của Vương Ngọc Yến như sau:
Cũng có lẽ v́ vậy mà Đoàn Dự đă mê si đắm đuối, gọi Vương Bạch Yến là “ Thần tiên tỷ tỷ “. Riêng cá nhân tôi khi đọc những trang sách viết về Vương Bạch Yến đă cho tôi biết bao nhiêu ước vọng mà tưởng tượng về một nhan sắc trầm lặng có ánh mắt thoáng buồn như những vần thơ của Nguyên Sa:
Đúng như vậy, sắc đẹp Vương cô nương trong mê si của tôi là một nàng tiên tên gọi nhan sắc:
Một nhan sắc khác trong Thần Điêu Đại Hiệp cũng làm tôi ngây ngất si mê, đó là Tiểu Long Nữ, với tôi, đây là một nhan sắc ma mị, luôn luôn xuất hiện trong truyện với y phục mầu trắng, cá tính lạnh lùng, ít nói, tâm hồn thuần chất đơn giản, vơ công tuyệt vời. Một nhan sắc làm người ta mê mẩn trong e dè, sợ sệt. Có lẽ v́ người đẹp sống và luyện công, tập vơ trong cổ mộ quá lâu mà ra chăng? Chính nét đẹp ma mị trong khung cảnh mông lung, lạnh lẽo của cổ mộ đă làm tôi mê say và dẫn dắt trí tưởng tượng của tôi trong thời gian hưu nghỉ để viết ra một số truyện Liễu trai chí dị vậy. Tôi đă lồng ghép sắc đẹp mê hồn của Tiểu Long Nữ vào những bóng h́nh ma quái, liễu trai trong cốt truyện của tôi trong những cuộc hội ngô, giao hoan của một anh chàng thư sinh hay một công tử nào đó với những người đẹp hồ ly . Tôi tự hỏi có phải tôi muốn nhấn mơ mộng của ḿnh vào cốt truyện v́ bị vướng vào sắc đẹp mê hồn của Tiểu Long Nữ hay từ một bóng dáng nào đó đă chôn sâu trong kư ức của tôi trong tuổi thanh xuân?
Thú vui “Đọc sách “ của tôi khi c̣n sống, học hành và làm việc tại Việt Nam cũng như hiện nay trong cái tuổi về hưu vẫn là một trong những dạng tiêu khiển thích thú nhất. Với sự phát triển của kỹ nghệ truyền thông hiện nay. Muốn t́m một cuốn sách nguyên thuỷ do tác giả Việt Nam viết cũng như các bản dịch từ các tác phẩm ngoại quốc xuất bản mới đây hay hàng nhiều chục năm về trước, không c̣n là một điều quá khó khăn nữa. Đó chính là một điều may mắn cho tôi khi muốn t́m lại cái khoái cảm của một tác phẩm nào mà ḿnh đă đọc ngày xưa cũng như đang nổi danh của thời hiện tại. Tôi xin nêu lên một vài tác phẩm cũng như tác giả điển h́nh của thời kỳ cận đại và thời kỳ hiện đại của nền văn học Việt Nam trong hai h́nh thức văn chương, đó là văn xuôi và văn vần. Văn Xuôi. Có thể nói tôi đă đọc rất nhiều truyện ngắn, truyện dài, hồi kư, kư sự ..v..v..viết thời đất nước chưa chia đôi mà người ta thường gọi là các tác phẩm của các văn nghệ sĩ thời tiền chiến như Tản Đà; Phạm Quỳnh; Trần Trọng Kim, nhóm Tự Lực Văn Đoàn với Nhất Linh, Khánh Hưng, Thế Lữ ..v..v... dĩ nhiên rất nhiều tác giả mới sau này tại miền VNCH như Duyên Anh; Dương Nhiễm Mậu; Phạm Công Thiện; ..v..v.. Phần trên tôi đă tỏ bầy, bài viết này không mang sắc thái của một bài phê b́nh một tác phẩm về văn chương mà chỉ là bài viết rất chủ quan của tôi về một góc cạnh nào đó của tác phẩm mà thôi. Với tiêu đề đó tôi muốn dẫn bạn đọc vào niềm suy tư của tôi khi đọc vài ba tác phẩm của nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Tác phẩm đầu tiên mang cho tôi thích thú đó là “ Tiêu Sơn Tráng Sĩ “ cuốn tiểu thuyết dài nhất ( trên 400 trang ), công phu nhất của Khái Hưng. Đây là một câu truyện lịch sử có chút hơi hướng tiểu thuyết kiếm hiệp xẩy ra thời Nguyễn sơ triều vua Cảnh Thịnh (1797). Tất cả tên và hoạt động của các nhân vật trong truyện đều có thật, vài người vẫn có tên trong lịch sử và văn chương của Việt Nam. Đứng trên khía cạnh của một tiểu thuyết vơ thuật th́ “Tiêu Sơn Tráng Sĩ“ không thể so sánh được với những truyện kiếm hiệp giả tưởng khác trên thị trường. Nhưng Tiêu Sơn Tráng Sĩ vẫn mang cho người đọc (trong đó có tôi) rất nhiều khoái cảm v́ nó là một câu truyện có thật trong lịch sử. Trong đó nhân vật chính là Phạm Thái một nhân vật tài ba, ngang tàng, có chí hướng của một anh hùng muốn xoay đổi thời cuộc. Ông c̣n là một nhà nghệ sĩ tài năng đầy đủ phẩm chất, tâm hồn lăng mạn và những tác phẩm văn chương của ông đă có một vị trí lịch sử văn học VN. Ngoài ra, một hiện tượng khác rất độc đáo làm cho nhiều người thương mến Phạm Thái, ông đích thực là một nam nhi có ư chí nhưng cũng là một Phạm Thái đa t́nh, chung thuỷ, khao khát yêu đương, dám v́ t́nh yêu mà rời xa lư tưởng cách mạng trở về với một kẻ si t́nh làm thơ, uống rượu bên mộ người yêu Trương Quỳnh Như. Đúng như vậy, Khi nghe tin Trương Quỳnh Như, người yêu, cũng là người t́nh trong đối hoạ văn chương tự tử v́ bị mẹ ép gả cho người khác. Phạm Thái đă rời bỏ nghĩa quân trở về với kiếp sống lang thang với thơ phú và rượu. Ông đă làm một bài văn tế rất thảm thiết khóc Trương Quỳnh Như:
Phạm Thái để lại nhiều tác phẩm có giá trị trong văn học Việt Nam như: Chiến tụng Tây hồ phú (tỏ ḷng căm phận với Tây Sơn và thương tiếc nhà Lê); Sơ kính tân trang (Chuyện mới về Lược và Gương; dùng thơ kể lại cuộc t́nh yêu lăng mạn, trắc trở,đắng cay của chính ḿnh ); Văn tế Trương Quỳnh Như và 10 bài thơ hoạ với Trương Quỳnh Như. Phạm Thái đă có một câu nói đă được ghi sâu vào chữ nghĩa yêu đương được người đời thích thú, tôn vinh:
Một tác phẩm khác của Khái Hưng cũng làm tôi say mê khi đọc, đó là “Hồn Bướm Mơ Tiên“ tôi đă viết về tác phẩm này ở phần trên. Đây cũng là một mối t́nh lăng mạn, trong sáng pha đậm lư tưởng trong yêu đương. Có lẽ nếu ai mê thích Khái Hưng sẽ nhận thấy văn phong của ông rất mềm mỏng, nhẹ nhàng dù trong cốt truyện của ông luôn luôn mang theo chủ đề chung của nhóm, nhưng ông luôn luôn dùng nhân vật trong truyện hay h́nh ảnh trong truyện biện luận cho chủ đề một cách nhẹ nhàng, không quá kích thích, hay quyết liệt dữ dằn như nhiều hội viên khác. Tiêu chí của nhóm Tự Lực Văn Đoàn là kêu gọi giới trẻ bỏ cũ theo mới, phần lớn tác phẩm của nhóm đều đưa vào cốt truyện những cuộc xung đột giữ cũ và mới; nêu ra những cái xấu xa, ích kỷ, giả đạo đức, khinh thường, chèn ép, coi thường phụ nữ ..v..v.. của cái cũ và họ hô hào, kích thích, xúi dục giới trẻ quyết liệt, không lưỡng lự đoạn tuyệt cái cũ để theo cái mới:
Nhưng Mai và Lộc trong Nửa Chừng Xuân cũng như tất cả các nhân vật khác trong tác phẩm của Khái Hưng luôn luôn dùng lời lẽ êm ái, nhẹ nhàng, chịu đựng thua thiệt để thuyết phục người đối đầu. C̣n Nhất Linh với Loan và Dũng trong Đoạn Tuyệt dù cùng một ư hướng theo mới, bỏ cũ, nhưng cương quyết, sẵn sàng gạt bỏ với những lời phản kháng quyết liệt, không khoan nhượng đối phương. Ngay trong lănh vực diễn đạt t́nh yêu trong những tác phẩm của Nhất Linh và Khái Hưng cũng có sự khác nhau rất rơ ràng. Nhất Linh tạo ra những nhân vật cứng mạnh t́nh cảm và giải quyết theo trí khôn có phần nào ích kỷ. C̣n Khai Hưng t́nh yêu được biểu lộ trong sáng và quảng đại, kết cuộc thường trong lư trí và hy sinh, đó là h́nh ảnh của chú tiểu Lan và Ngọc (Hồn bướm mơ tiên ); Mai và Lộc ( Nửa chừng xuân) hay Thức và Lạc ( Anh phải sống)..v..v.. Một tác phẩm khác cũng làm tôi nhớ măi, tôi đă đọc cuốn sách nho nhỏ này trong tâm trạng thẫn thờ khi tuổi mới lớn, chớm bước lên đại học. Đó là một tác phẩm được viết dưới dạng thư nhật kư của một đứa bé gái, nội trú trong một trường Nhà Trắng cho mẹ. V́ c̣n quá bé nhỏ ngây thơ nên cô bé không biết ǵ về nghề nghiệp của mẹ ḿnh, một cô gái điếm nghèo khổ và bệnh tật. Cuối cùng người mẹ đă chết v́ lao phổi, lúc đến nh́n xác mẹ tại bệnh viện cô bé mới biết và hiểu về nghề nghiệp của mẹ. Nhưng cô gái vẫn kính nhớ mẹ và viết trong lá thư cuối cùng cho mẹ:
Có lẽ phải kể thêm một cuốn sách khác mà tôi đă đọc nó với rất rất nhiều say mê bởi v́ từ tác phẩm này tôi đă có tí chút căn bản, hiểu biết về một vài nhà văn, nhà thơ và triết gia trên thế giới. Đó là cuốn “Ư thức mới trong văn nghệ và triết học “ của Phạm Công Thiện một thiên tài trong triết học, một hiện tượng dị thường trong ngôn ngữ của Nam Việt Nam thời bấy giờ. Ông viết cuốn sách này lúc mới ở tuổi 19, khi cho ra mắt đă làm rúng động giới trí thức, văn chương tại miền Nam Việt Nam. Có thể nói khi tác phẩm này xuất hiện, giới trí thức trong văn chương, triết học đă đọc và im lặng. Nếu có một vài bài phê b́nh th́ cũng chỉ đưa ra những lời khen tặng, cảm phục tài năng xuất chúng của tác giả mà thôi. Rất hiếm nếu không muốn nói là không có một bài báo nào chê bai tác giả và nội dung của tác phẩm. Có lẽ khi đọc qua tác phẩm ai ai cũng nhận thấy ông có những tư tưởng, suy nghĩ về triết học cũng như những nhận xét về tác phẩm và tác giả trong làng triết học thế giới một cách rất độc đáo và rất chính xác. Nếu có một ai cho rằng suy tư của ông không chính xác hay không hợp với quan niệm của ḿnh th́ cũng không thể có đủ rộng kiến thức như ông ta để phản kháng lại nhận xét, phê b́nh của ông được. Có vài người cho ông là một người điên khùng trong triết lư, nhưng không người nào đủ tŕnh độ nêu ra được những cái khùng điên, nhưng rất hợp lư của ông được. Hăy đọc một đoạn văn Phạm Công Thịện viết về Charles Chaplin:
Đúng như vậy Phạm Công Thiện đă khoác cho C. Chaplin một vĩ nhân của nhân loại về triết lư bi hài. Chính v́ triết lư đó mà người ta khi coi những cuốn phim của Charles Chaplin đều cười vang thích thú nhưng sau một lúc thích thú hoan ca chợt thấy mắt ḿnh nhoà lệ và nụ cười trên môi cũng tự nhiên biến mất thay vào đó là im lặng suy tư! Từ tác phẩm của Phạm Công Thiện tôi đă hiểu rất thâm thuư về Nụ cười và Nước mắt, Thất bại và Thành công, Cay đắng và Ngọt bùi trong những phim của Charles Chaplin. Cũng vậy tôi đă hiểu được âm thanh t́nh yêu say đắm trong những vần thơ của Apollinaire, và tôi cũng đă bao lần bị nhấn ch́m vào triết lư bi đát trong truyện giă từ vũ khí (A farewell to arms) của Ernest Hemingway..v..v.. Tôi không lầm khi biết và tin Phạm Công Thiện là một thần đồng lúc trẻ thơ, là một triết gia đầy sáng tạo khi trưởng thành. Văn vần. Danh tự “văn vần “ có ư chỉ những bản văn hay tác phẩm được viết trong khuôn thước của một dạng văn chương dựa trên các yếu tố ngắn gọn, xúc tích kết hợp với nhau trong một luật lệ nào đó để tạo ra tiết tấu cho bản văn làm cho người đọc thích thú. Đại khái trong tiêu chí này, văn vần có thể là:
Có thể nói văn vần được tôi thích và thường đọc nhất, có lẽ v́ nó là những bài không dài, có thể đọc ở bất cứ nơi đâu, ngay cả trên xe bus. Không riêng ǵ trong thời gian hưu nghỉ mà ngay từ thời c̣n trẻ vào những lúc chờ đợi tại văn pḥnghành chánh hay ngồi quán cóc... thả hồn lang thang, t́m khoái cảm vào vài ba câu thơ hay đoạn phú không phải là cái thú vui rất đẹp trong văn chương hay sao? Tôi có một thói quen cố hữu, lúc đi ngủ tôi thường dỗ giấc ngủ bằng những bài bài viết ngắn từ những tạp chí văn chương luôn luôn có sẵn tại chiếc bàn nhỏ bên cạnh đầu giường. Đôi khi thói quen đó lại d́m tôi vào những mộng mơ để t́m cảm hứng cho một chủ đề nào đó như môt thú t́m vui với viết lách văn chương vậy. Chẳng hạn, ngồi một ḿnh trong thanh vắng, ban đêm hoài tưởng đến những lần khốn khổ đói ăn thủa ấu thơ của ḿnh mà ngâm nga vài câu Phú như một nụ cười vui.
Hay những lần lang thang, du lịch bụi, khi màn đêm rơi xuống tại một nơi xa xăm trong nỗi cô quạnh của một kẻ xa nhà. Ngước nh́n bầu trời, tự cảm với cái thú giang hồ của ḿnh tạo ra, mà làm vài câu Phú, giải sầu cho nỗi buồn cô đơn:
Đúng như vậy, thời c̣n đi làm cũng như hiện nay khi hưu nghỉ, dù bận rộn đến đâu tôi vẫn d́m ḿnh vào cái thú ngâm nga thơ, phú, coi như một niềm vui không thể thiếu trong cuộc sống của ḿnh. Cũng trong cuộc viễn du khi ngoái nh́n về vợ con mà buông tiếng thở dài, ngâm nga vài câu thơ của Thôi Hiệu:
Trong một bài viết nào đó, tôi đă ví cuộc đời của mỗi người như một bản hoà âm, có rất nhiều đoản khúc. Mỗi đoản khúc có những âm vang khác nhau cuả từng loại nhạc khí hoà trộn nhau để diễn tả niềm vui cũng như nỗi buồn của đời một con người. Nó có thể là những âm vang của tiếng trống thúc quân ngoài trận tuyến làm người nghe như muốn đứng dậy kiên cường tiến tới. Nó cũng có thể là một đoản khúc với những tiếng kèm trumpet dồn dập với hăng say, yêu đời, nhưng có thể là tiếng sáo êm nhẹ, du dương đượm mầu tê tái v́ chán nản già nua hay thất bại chán chường... Tất cả những đoản khúc đó xen kẽ hay hoà quyện vào nhau tạo ra những điểm nhấn trong cuộc đời, làm cho những ai có chút suy tư sẽ thấy cuộc sinh nhai là một hí trường buồn vui lẫn lộn. Chinh phụ ngâm. Suốt mấy tháng nay, căn bệnh Corona tung hoành nên mọi dự tính rong chơi, du lịch của tôi đều bị khép lại. Chôn chân trong nhà, chẳng muốn đi đâu, phần v́ sợ bệnh hoạn làm khổ ḿnh, phiền nhiễu vợ con. Phần khác v́ nh́n thấy cái không khí vắng vẻ tiêu điều của xă hội chung quanh nên t́m vui mà giở lại tác phẩm “Chinh phụ ngâm“ cố d́m ḿnh vào những vần thơ hào hùng của kẻ Chinh Phu nơi chiến địa. Nhưng cũng có lúc buồn bă, cảm thông với nỗi cô đơn, lo lắng hay giận dỗi chồng của người Chinh Phụ
Đọc vài câu mở đầu của tác phẩm, trí nhớ kéo tôi về với quá khứ ngày c̣n lăn lộn kiếm sống tại quê nhà hay giúp tôi hoài tưởng lại những năm tháng kinh hoàng của bom đạn trong cuộc chiến tranh vừa qua, mà chính ḿnh đă ít nhiều tham dự vào! Ngạo nghễ thay và cũng đáng phục thay cho những ai đă có được tâm trạng hăm hở trong cuộc chiến đó với máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Riêng cá nhân tôi, th́ ngược lại! dấu tích của cuộc chiến măi măi là những tập kư ức buồn, đáng quên. Tôi c̣n nhớ, một ngày vào khoảng cuối năm 1971 tôi khăn gói tŕnh diện tại Quân Vụ Trấn, Sảigon trong tâm trạng nhiều buồn tẻ, lo âu v́ biết ḿnh thực sự bước vào cuộc chiến tranh mà tôi (có lẽ nhiều người khác cũng vậy) không bao giờ mong muốn dấn thân vào. Đúng như vậy, tôi chẳng có chút hào khí nào của kẻ lên đường mong thi thố đao cung như anh chàng tuổi trẻ vốn ḍng hào kiệt trong tác phẩm ( dù tôi vẫn phải xếp bút nghiên, theo việc đao cung !) :
Ngày đi nhập cuộc của tôi hôm đó im lặng và tẻ nhạt lắm! Tôi lủi thủi một ḿnh t́m một góc trong trang trại ngồi nh́n thế nhân. Hôm đó, tôi im lặng, một ḿnh xách vài bộ quần áo đi tŕnh diện. Chẳng có người t́nh, người vợ hay cha mẹ, anh em, bạn bè khóc lóc tiễn đưa như bao nhiêu người khác. Trong cái hoàn cảnh cô đơn, buồn chán đó làm sao mà tôi c̣n dành được tâm tư và thị giác để dơi theo những h́nh ảnh vui buồn của phong cảnh bên đường lúc lên xe GMC rời xa Saigon như cảnh ra đi của người chinh phu trong tác phẩm:
Dù tôi đă học tác phẩm này trong ban trung học đệ nhất cấp, nhưng thực sự tôi hiểu và cảm khoái nó khi bước lên đại học, nhất là khoảng một năm trời trong quân ngũ. Trong những ngày đi băi hay trong những đêm gác tuyến tôi vẫn mang theo vài ba cuốn tạp chí trong đó không bao giờ thiếu “ Chinh Phụ Ngâm“, v́ đọc tác phẩm này trong cái hoàn cảnh đó mới thực sự đạt được cái khoái cảm tột cùng của cái thú thưởng thức văn chương. Nhưng dù kiên định thế nào trong việc hồ khởi thúc dục người chồng lên đường để xứng đáng ḍng hào kiệt. Nhưng làm sao không có những lúc nhớ thương, lo lắng cho chồng nơi chiến địa xa xăm, và cũng làm sao tránh khỏi đôi lần buồn bă, cô đơn mà không có tí chút ân hận v́ đă để chồng ra đi vào chốn binh đao ?
Tâm trạng hối tiếc này của người chinh phụ cũng đúng như người vợ trong bài Khuê Oán của Vương Xương Linh, cũng ân hận, buồn rầu trong cô đơn, hối hận v́ đă xui chồng đi kiếm công danh :
Dịch rằng :
Nhưng thế nào th́ chuyện cũng đă xẩy ra, người chinh phụ biết chồng minh phải ra đi cho trọn thân thế kẻ nam nhi, nhưng đau xót nh́n theo:
Rồi thời gian qua đi, người chinh phụ đă sống chờ đợi ngày về của chồng trong nhung nhớ, trong nguyện cầu, trong cảm thông những gian khổ, hiểm nguy nhưng vẫn có lúc than trách, nghi ngờ người chinh phu. Nàng tự hỏi chàng có nhớ thương ḿnh hay có thông hiểu cho sự mài dũa của thời gian? Nếu ngày về của chàng quá lâu, th́ thiếp làm sao giữ được vẻ mỹ miều, xuân sắc ngày xưa, mà đă thành một bà già đầu tóc bạc phơ
Nhưng cũng chỉ là giận dỗi thường t́nh trong yêu đương xa cách mà thôi, t́nh yêu là thế, thời nào cũng vậy. Hờn dỗi, trách mắng khi xa nhau nhưng t́nh thương, lo lắng mong ước cho chàng th́ vẫn có:
Cuối cùng rồi người chinh phu cũng xong nhiệm vụ trở về để cuộc tương phùng thành thực tế. Người chinh phụ sẽ giúp chàng xếp gọn nhung y, giở lại những xấp khăn c̣n thấm ướt nước mắt mà nàng đă khóc v́ nhớ chàng lúc xa nhau. Đọc lại cho chàng nghe những lá thư sầu muộn khi xa nhau, rồi cũng v́ chàng mà thiếp sẽ trang điểm cho nhan sắc măi măi đẹp, nét trẻ trung, diễm kiều mà ngay xa xưa chàng từng say mê:
Đó là một tác phẩm văn vần tuyệt vời, đă cho tôi rất nhiều khoái cảm khi phải học nó trong ban trung học, khi ra đời và nhất là khi v́ thời thế mà tôi đă phải “ xếp bút nghiên theo việc đao cung“. Ngày nay, khi thời gian đă đẩy lùi tất cả vào xa xôi, dĩ văng. Khi tất cả vui buồn, thành công, thất bại...đă d́m sâu vào quá khứ, chỉ c̣n lại là những hoài niệm đồng hành với thời gian ngơi nghỉ của một ông già đang chuẩn bị cho ngày về với đất đá, hư vô. Nhưng tác phẩm Chính phụ Ngâm vẫn làm tôi thích thú, ngâm vang hay là mồi châm lửa cho niềm hoài cảm của tôi khi muốn d́m ḿnh trong văn chương, thơ phú. Tuyệt vời thay! Một tác phẩm Hán văn của Đặng Trần Côn đă được chấp cánh phượng hoàng lên bầu trời văn chương nhờ tài diễn nôm của nữ sĩ Đoàn thị Điểm, không chính xác lắm ru! Kim Vân Kiều. Một tiểu thuyết văn vần khác cũng làm cho tôi bao lần ngẩn ngơ khi đọc, đó là Kim Vân Kiều của đại văn hào Nguyễn Du. Tôi thực sự bước vào khoái cảm của tác phẩm này khi theo chương tŕnh học của lớp đệ nhị, ban trung học (lớp 11 hiện nay), nhưng thực tế tôi đă có tí chút kiến thức rất sơ sài về tác phẩm khi c̣n là học sinh tiểu học trong một trạng huống khá thích thú. Xin kể lể ra đây như để hoài nhớ về bà mẹ quê mùa, thất học nhưng tuyệt vời đáng kính và đạo đức của tôi. Mẹ tôi hoàn toàn không biết đọc, biết viết nhưng lại thuộc rất nhiều truyện Kiều, rất thích và tin vào bói Kiều. Mỗi khi gia đ́nh có việc ǵ lo lắng, không yên, chẳng hạn như những lần thi cử của các con, mẹ tôi thường mang tập truyện Kiều nho nhỏ đă bạc mầu ra trước bàn thờ gia tiên, thắp hương khấn vái rồi trịnh trọng mở tập Kiều ra, đưa cho tôi đọc trang bên phải (trai tay trái, gái bên mặt) cho bà nghe ... với một chút đăm chiêu, lầm bầm nhắc lại vài câu Kiều mà tôi vừa đọc rồi chậm răi đưa ra lời đoán cho vấn đề mà bà muốn biết! Lúc c̣n là học sinh tiểu học, tôi cũng chỉ biết làm theo và cũng có phần tin tưởng vào sự linh thiêng của “lối bói“ rất văn chương nhưng cũng kỳ lạ đó. Khi lên cấp trung học, dù vẫn vui vẻ đọc mỗi khi mẹ yêu cầu nhưng tôi thường lắc đầu, mỉm cười coi như một việc tầm phào. Tuy nhiên, cũng rất kỳ lạ, bất cứ lần nào bà bói cho tôi trước khi đi thi đều chính xác một cách lạ lùng, lại càng làm cho bà tin tưởng hơn. Một lần mẹ bói cho tôi trong cuộc thi tú tài phần nhất, tôi đậu dễ dàng đúng như lời đoán của mẹ. Mẹ cho rằng tôi đậu là do Đại vương Từ Hải đă giúp đỡ, ngài đă mang may mắn trong cho tôi. Nghe mẹ nói, phủ nhận sự chăm chỉ và tài năng của ḿnh, tôi tỏ vẻ không vui, nói vài câu bất kính với vị Đại Vương mà mẹ coi như thánh thần. Với ánh mắt nghiêm nghị mẹ nh́n tôi trách mắng: -Con không được nói vậy với Đại Vương! Hăy nhớ là học tài thi phận, đừng ngông nghênh mà thất kính với ngài như vậy mà chết không toàn thây đó! Sau một lúc giải bầy, tranh căi cuối cùng v́ muốn cho mẹ vui tôi đă phải cầm tập truyện Kiều đến trước bàn thờ gia tiên, thành kính cúng vái và nói vài lời xin lỗi với Đại Vương Từ Hải. Không dừng tại đó, cũng với vẻ thành kính tôi chậm răi đọc vài câu Kiều mô tả cảnh Từ Hải v́ tin vào lời khuyên của Kiều ra hàng Hồ Tôn Hiến mà bị chết đứng:
Đọc xong đoạn Kiều, tôi nh́n mẹ cười vui, thích thú! Mẹ nh́n tôi lắc đầu, im lặng buông tiếng thở dài v́ biết rơ tính t́nh ngổ ngáo của thằng con trai đầu đàn rất thương mẹ nhưng cũng có khá nhiều tật ách! Thời gian trầm lặng trôi qua, tôi ra hải ngoại tu nghiệp rồi thời thế xoay vần, mẹ tôi đă vĩnh viễn ra đi trước khi tôi có điều kiện mang vợ con về thăm lại quê nhà trong nỗi buồn vắng mẹ. Đúng như vậy khi nói về văn chương của truyện Kiều, có lẽ khỏi cần bàn căi cho tốn thời gian, giấy mực mà chỉ cần đọc lời phê b́nh của Phạm Quỳnh:“Truyện Kiều c̣n, nước ta c̣n. “đă quá đủ nói lên cái giá trị của tác phẩm rồi. Về nội dung của truyện Kiều mô tả cuộc đời phong trần, đắng cay cũng như sắc đẹp mê hồn và tài năng vô đối của Thuư Kiều đă là những tiêu điểm làm cho biết bao nhiều người Việt nam, từ bác nông dân tay lấm chân bùn đến văn gia cao quí trong xă hội cũng phải ngơ ngẩn mê say, th́ làm sao tôi lại điên khùng, dám làm một kẻ ngoại lệ để chê bai truyện Kiều được? Đúng như vậy Thuư Kiều đă hiện ra trong tưởng tượng của tôi như một nhan sắc tuyệt vời, một tài năng xuất chúng trong thơ văn, âm nhạc, hội hoạ...không ai b́ kịp. Thuư Kiều trong tâm tưởng của tôi là một nhan sắc mỹ lệ, một người đẹp toàn vẹn (mười phân vẹn mười) và chỉ có trong mơ. Tôi mê si Thuư Kiều như mê một thần tượng, đă bao lần tôi có cảm giác ḿnh đúng nghĩa là một kẻ t́nh si! Trong bài viết này, tôi cố gắng chỉ đi vào một vài đoạn của tác phẩm nói về sắc đẹp và tài năng của Vương Thuư Kiều, nhan sắc trong mộng mị của đời tôi. Trong tác phẩm, Tố Như tiên sinh chỉ mô tả sơ sài về nhan sắc của Thuư Kiều, nhưng tiên sinh lại khéo léo diễn đạt nỗi đắng cay, tủi nhục của Kiều trong những cuộc t́m vui của khách mua hoa tại kỹ viện đă cho bất cứ ai khi đọc tác phẩm đều cảm nhận được vẻ đẹp chim sa cá lặn của Kiều. Trong đoạn mở đầu tác phẩm, Tố Như tiên sinh đă mô tả nét đẹp trong sáng, sang trọng của Thuư Vân rồi dùng kỹ thuật so sánh để diễn tả nét đẹp vượt trội của Thuư Kiều:
Cho đến khoảng giữ tác phẩm, khi Thúc Sinh đến kỹ viện, đúng lúc Kiều đang tắm, đoạn này có chút dung tục nhưng tác giả cũng đă lột tả được vẻ đẹp ngẩn ngơ như tượng sáp của giai nhân:
Đem sắc đẹp thân xác ra so sánh với tài năng nội tại của Thuư Kiều, dù có chút khập khiễng nhưng Tố Như tiên sinh đă cho đọc giả nh́n rơ hơn cái tài năng tuyệt đỉnh của Kiều trong thơ văn, hội hoạ, âm nhạc, ca ngâm:
Sau khi dự lễ tảo mộ, mặt trời đă chếch bóng, trên đường về Kiều gặp ngôi mộ của Đạm Tiên, một kỹ nữ, ca nhi tài sắc một thời nhưng gặp nỗi bất hạnh, khi chết, xác chỉ được vùi nông bên đường không người thân thiết nhang khói, trông nom. Xúc động cho nỗi bạc mệnh của Đạm Tiên, Kiều rút trâm cài vạch lên vỏ cây bên đường một bài thơ thương cảm cho người đă khuất, mới quen:
Nỗi ḷng cảm thương, lời cầu khấn của Kiều đă tác động linh hồn Đạm Tiên hiển hiện làm cho mọi người sợ hăi, Kiều mong được nhận Đạm Tiên là chị và nguồn thi hứng lại dâng trào mà vạch thêm vào gốc cây một bài cổ thi:
Tài văn chương của kiều không chỉ có thế. Trên đường về, vô t́nh gặp được Kim Trọng, Kiều đă mê mẩn với vẻ quư phái, trí thức của Kim Trọng và mang nỗi t́nh si vào tâm tưởng. Khi về nhà nhớ đến Kim Trọng, lúc thiu thiu ngủ dưới ánh trăng th́ hồn Đạm Tiên hiện ra, cảm kích về chân t́nh của Kiều nơi hoang mộ, và cho biết là trong sổ đoạn trường có tên của Kiều! Đạm Tiên muốn thử tài văn chương của Kiều, cô ta đưa ra mười đề tài cho Kiều làm thơ. Chỉ với vài vẫy tay, Kiều đă viết ra đủ mười khúc ngâm, đă làm cho Đạm Tiên nức nở khen thầm:
Văn chương của Kiều tuyệt tài như thế, âm nhạc, hội hoạ của Kiều cũng thuộc hàng trác tuyệt, đúng là một nghệ sĩ tài danh. Thời gian qua mau, thấm thoát đă 3 mùa trăng kể từ lễ Tảo Mộ. Kim Trọng cũng mê say nhan sắc của Kiều và đă bao lần t́m đến nhà Thuư Kiều nhưng vẫn then đóng, cửa cài... chàng lấy cớ có nơi chốn để học mà thuê được một căn nhà trọ sát bên nhà Thuư Kiều, hàng ngày vẫn lang thang trong vườn mong được gặp lại giai nhân. Kiều th́ cũng chẳng khá ǵ hơn, cũng buồn nhớ trông mong được gặp người trong mộng. Không biết v́ ngẫu nhiên hay Kiều đă biết Kim Trọng đang cư ngụ tại nhà kế bên, một lần Kiều đi dạo trong vườn mà đánh rơi chiếc kim thoa, để rồi ngẫu nhiên Kim Trọng nhặt được mà có cớ gặp nhau, thân thiết sinh t́nh, khởi đầu cho câu truyện t́nh đầy gió băo yêu đương. Với tôi cái tṛ làm rớt kim thoa thủa xưa hay gió bay khăn quàng, khăn tay ... để lấy cớ gặp mặt t́nh si th́ ngày nay có cô gái nào mà không thuộc nằm ḷng thể thức! Cũng vậy thanh niên đang tuổi yêu đương, cái tṛ quên sách, quên đàn, quên mũ... lấy cớ để trở lại kiếm t́m người si mê th́ cũng chẳng hiếm hoi ǵ, thời nào mà chẳng có! Không biết tạo dịp gặp nhau th́ làm sao có được niềm vui tái ngộ:
Có lẽ kiểu quên trâm, quên sách, quên đàn... chỉ hữu dụng với những cô, những cậu Việt Nam mà thôi, với tụi Tây th́ chẳng có ǵ phải rắc rối, ṿng vo, mất th́ giờ cho bực bội:
Lối thể hiện t́nh yêu của tây phương, nó thẳng băng như 2 con đường song song trong toán học, nó thực tế như 2 lần 2 luôn luôn là 4, không có chuyện cộng thêm hay trừ bỏ tí nào cả dù là một tí epsilon. Cá nhân tôi (thời con non trẻ) h́nh như cũng có chút e ngại với những người con gái thích diễn kịch làm duyên, nhưng ḷng ḿnh th́ chẳng biết nó đúng hay sai. Với Thuư Kiều th́ nhờ cái trâm đánh rơi (cũng chẳng biết nàng có diễn kịch hay không?) để gặp người yêu và rồi trong một ngày vào dịp gia đ́nh đi vắng, Kiều đă chui hàng rào sang tận pḥng trọ của Kim Trọng mà phô bầy kiến thức về hội hoạ, tài năng bay bướm thư pháp:
Tài hội hoạ, thư pháp của Thuư Kiều đă ở mức mê mẩn rồi, nhưng bước sang âm nhạc, có thể nói Kiều đă đạt đến mức ma mị, huyền thoại với những âm vang truyền đạt được tất cả cảm xúc của người tạo âm thanh, ẩn t́nh khúc mắc của nội dung tấu khúc:
Tuyệt tài thay, một Thuư Kiều, thần tiên trong âm nhạc, siêu tuyệt trong g̣ nắn âm vang ... chỉ có kẻ không có tim để rung động, không có hồn để say mê, không có giác quan để thu nhận mà thưởng thức mới không nh́n, không cảm, không thẩn thờ trước tài năng tuyệt vời về âm nhạc của Kiều nương mà thôi. Tôi đă viết qua về 2 tác phẩm của “ truyện thơ“ . Chinh phụ ngâm và Vương Thuư Kiều mà tôi thích thú mê say, chắc đă quá dài cho “khuôn viên“ của một bài tuỳ bút. Tôi xin chuyển sang viết về dạng “văn vần“ khác. Đó là thơ, những bài thơ, những câu thơ theo lối cổ điển xa xưa hay ngôn tự tung bay phóng khoáng đương thời trong lồi thơ tự do. Mở đầu cho đoạn văn này, tôi đưa ra vài ḍng lang thang của chính tôi trong cái khoái cảm của những vần thơ không phép tắc:
Đúng như vậy, tôi rất yêu thơ, tôi sẽ g̣ nắn trong khuôn khổ đoạn viết của bài tuỳ bút này mà t́m ra những âm vang, trong những bài thơ tôi thích cung ứng cho cái khoái cảm của riêng tôi và cũng cho cái ṭ ṃ muốn biết của đọc giả. Có lẽ Xuân Diệu là một trong những nhà thơ tôi rất thích, nhất là những bài thơ về t́nh yêu:
Đúng như vậy, viết một bức thư, đưa một bức thư hay gặp để tỏ lộ t́nh yêu cho người ḿnh yêu, hoàn toàn không dễ, Nguyên Sa cũng thế mà thôi:
Thuỵ Sĩ là một quốc gia nhỏ nằm sát bờ đông bắc nước Pháp, khoảng thời gian mới sang Thuỵ Sĩ cũng như lúc các con c̣n trẻ, tôi rất thường sang Pháp chơi, rất nhiều lần tôi đến Paris lư do Paris có rất nhiều nơi chốn để viếng thăm và hệ thống metro rất tiện dụng. Paris đúng thực là một trung tâm văn hoá hạng nhất thế giới, có thể nói đi thăm tất cả các di tích lịch sử, văn hoá, pḥng triển lăm, viện khảo cổ...của Paris, không phải là chuyện dễ dù là cư dân của Paris. Với tôi, bao lần sang Paris nhưng vẫn có cảm giác lạ lùng, chưa quen và vẫn muốn khám phá. Có lẽ nền giáo dục của VN, nhất là cho thế hệ của tôi có quá nhiều vướng víu với nền văn học Pháp mà Paris lại là một biểu tượng trung tâm của ṭ ṃ. Đúng như vậy, đến Pháp mà không biết Paris có lẽ là một thiếu sót không b́nh thường. Đến Paris mà không biết “Notre –Dame de Paris“ để hoài tưởng về câu truyện t́nh lăng mạng nhưng đầy nước mắt của anh chàng gù Quasimodo với cô gái Esmerald của Victo Hugo là một điều khó hiểu lạ kỳ! Đến Paris mà không dành một buổi để lang thang, đi bộ trong vườn Luxemboug để tưởng nhớ hay ngắm nh́n những dấu tích của các vĩ nhân trong văn chương, nghệ thuật của Pháp và nhân loại trong công viên như A. Dumas, Baudelaire, Balzac, Hemingway, Sartre, Simon de Beauvoir, Anatole France .... th́ đúng là một cuộc du hành vô ư nghĩa. Với tôi, mỗi khi đến Paris tôi lại nhớ đến thi sĩ Cung Trầm Tưởng với những bài thơ phải nói là bất tử, lăng mạn của ông. Dưới trời tuyết bay bay, phủ kín con tàu, trong không gian lạnh lẽo tiễn đưa người yêu... c̣n ǵ buồn hơn:
Cũng vậy, Paris buồn, Paris chia ly... với Nguyên Sa lại có một mùi vị khác trong nỗi buồn của một gă đàn ông từ giă người t́nh trong buổi chiều Paris lành lạnh:
Bên cạnh những bài thơ viết về những khúc mắt, trắc trở, phiền nhiễu với t́nh yêu, vẫn có những bài thơ rất nổi tiếng theo một hướng khác, hướng của nhân gian, t́nh người, thiên nhiên và tạo hoá ..v..v.. Nếu ai sống, học hành và lớn lên với Saigon toàn là kỷ niệm, làm sao mà không thẩn thờ khi đọc những câu thơ:
Và cũng thế:
Rồi v́ hoàn cảnh đẩy đưa, v́ ḷng ḿnh mê si “ khanh tướng, công hầu “ mà phải rời xa đất nước để một ngày nào đó trở về nơi chốn ngày xưa, làm sao mà không buồn, không khóc khi nhớ đến mẹ cha:
Trong thời gian chiến tranh vừa qua, tôi đă bao lần chứng kiến những tang thương của bom đạn, những khổ đau của ngăn cách chia ly:
Khi trở về, làm sao mà không thẩn thờ, khi người thân không c̣n nữa, kéo ḿnh trở về với thực tế và kư ức hiện ra với những cảnh tượng đau ḷng mà hỏi vu vơ:
Cuối cùng trong tâm trạng chán chường với phú qúi công danh mà thở dài:
Đâu đó trong không gian, âm thanh của bản nhạc “Chiều mưa biên giới“ nhẹ nhàng vang lên, đem tưởng tượng của người nghe đến với h́nh ảnh cô đơn, buồn bă dưới trời mưa của người lính chiến bên đường biên giới hiển hiện về trong chán chường:
Kết luận Xin dùng vài câu thơ của Nguyễn Khuyến để đóng lại bài viết khá dài và luộm thuộm của tôi về cái thú vui đọc sách. Coi như một đoạn kết của một bài tuỳ bút đầy cá tính của một người thích lang thang, dù là lang thang trong văn chương, thơ phú:
Cũng vậy , dù ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng nếu v́ một đưa đẩy ngẫu nhiên nào đó mà có được một lần tao ngộ với xuân nồng gió trăng, th́ tôi cũng chẳng ngại ǵ mà chối từ cho mệt để mất tiếng của một kẻ hào hoa:
Hết
Lưu An (Zuerich, July 2020)
Vài hàng về tác giả : Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về ..... ........ ®
"Khi phát hành lại thông tin
từ trang này cần phải có sự đồng
ư của tác giả |