Tuỳ bút Lưu An
 

Vài suy niệm trong cuộc sống

&

Sự khôn ngoan trong sai lầm

 

 

Lời khai lộ:

Trong cuộc sống, không ai dám tự tin là ḿnh hoàn hảo, không sai lầm. Có thể do dại khờ, không kiến thức mà gặp phải, nhưng cũng có thể do quá khôn ngoan, cứng nhắc, tự hào quá mức… mà vướng vào những lỗi lầm. Đó là lẽ tự nhiên ai ai cũng mắc phải. Nhưng nếu người ta khôn ngoan biết chỉnh sửa sự sai lầm, đôi khi nó không có hại mà c̣n mang cho người ta lợi ích, không chỉ là vật chất mà c̣n là dịp học khôn ngoan, kinh nghiệm… Đó là sự tinh tế của dạng người thành công vậy.

 

Vào truyện:

Một buổi chiều cuối tuần, ông chủ bút của tờ nhật báo vào một tiệm bán đồ ăn nhanh trong thành phố gọi một khẩu phần ăn với ly nước uống. Khi đang ăn giữa chừng, nh́n ra bên ngoài ông thấy người bạn ngày xưa của ḿnh đang đứng đợi xe bus trước nhà hàng. Quá mừng, ông vội vàng chạy ra với ư định chào hỏi người bạn, nhưng không kịp v́ đúng lúc chiếc xe bus trờ đến và đón người bạn ông đi mất. Đưa mắt nh́n theo xe bus với tí tiếc rẻ rồi chậm răi ông trở vào trong quán ăn nhanh, nhưng phần ăn của ông đă bị dọn sạch. Với tí chút ngẩn ngơ, ông đang định đến quầy bán hàng than phiền và hỏi lư do, nhưng đúng lúc đó người quản lư của nhà hàng, h́nh như đă chứng kiến rất rơ sự việc, ông ta tiến đến bàn của ông chủ bút với nụ cười thân thiện, ông ta nói :

-Thưa ông, có phải ông không vui v́ phần ăn của ông đă bị nhân viên của chúng tôi thu dọn mất phải không ạ ?

Không chờ cho ông chủ bút trả lời, người quản lư đưa tay vẫy người thanh niên hầu bàn đến, đồng thời nói tiếp với khách :

-Xin ông tha lỗi cho sự vội vàng, bất cẩn của chúng tôi, tôi sẽ nói nhân viên đền bù cho ông một khẩu phần mới.

Rồi ông ra quay sang người nhân viên hầu bàn với ánh mắt giận dữ, nói với anh ta:

-Anh làm việc quá cẩu thả, vội vàng không chú ư đến khách hàng. Hăy mang lại cho cho quư ông đây phần ăn mới. Từ ngày mai anh không cần đến làm việc nữa!

Ông chủ bút hơi chau mày với quyết định quá cứng mạnh của người quản lư, ông ta đưa mắt nh́n người hầu bàn, mặt anh ta tái xanh, luống cuống đang định quay đi trở về quầy thực phẩm. Ông chủ bút, đưa tay giữ người hầu bàn lại, vỗ vài cái nhẹ lên vai anh ta ra vẻ thân thiện rồi quay nh́n thẳng người quản lư :

-Không, anh ta làm rất đúng, tôi đă ăn xong!

Thái độ của ông chủ bút làm người quản lư có chút ngạc nhiên, im lặng đưa mắt nh́n ông chủ bút như ḍ xét thái độ của ông ta rồi người quản lư nói :

-Cám ơn ông đă bỏ qua lỗi lầm của chúng tôi, nhưng việc sửa trị nhân viên phải làm việc cho chuẩn xác vẫn là điều chúng tôi phải làm.

Người chủ bút có vẻ không vui, khi nh́n thấy nét sợ hăi, buồn bă vẫn hiện rơ trên khuôn mặt của người hầu bàn. Tỏ vẻ không vừa ḷng với sự quyết liệt cứng ngắc của người quản lư, chẳng cần dấu sự bực ḿnh, ông chủ bút chau mày nói với người quản lư :

-Tôi không hiểu tại sao ông cố chấp đến mức khó chịu như vậy? Khi chính tôi, người khách đă xác định rất rơ với ông là tôi đă ăn xong, anh ta dọn đồ dư thừa của tôi, là hợp lư! Ông nghĩ rằng, anh ta mang cho tôi khẩu phần mới, tôi sẽ ăn sao ?

Có vẻ lời nói quá mạnh của người chủ bút đă làm cho ông quản lư mềm mỏng hơn :

-Thưa ông, nếu ông nói vậy, tôi sẽ nghe lời ông.

Ông chủ bút ra vẻ vừa ḷng, mỉm cười nói với người quản lư :

-Cám ơn ông, nhưng tôi vẫn chờ ông cho biết là anh bạn trẻ service này có bị đuổi việc hay không? Đó mới là điều, tôi muốn biết từ ông, nếu được xin ông cho tôi một lời hứa.

Người quản lư ngẫm nghĩ một tí rồi trả lời :

-Được rồi, anh ta vẫn làm việc, không có ǵ thay đổi cả, tôi xin hứa với ông.

&

Hai ngày sau đó, khi ông chủ bút đang thong dong đi bộ tại trung tâm thành phố, th́nh ĺnh có tiếng chào ḿnh từ phía sau lưng. Ngạc nhiên ông ta quay lại, người trẻ tuổi hầu bàn hai hôm trước đến gần ông với nét mặt vui mừng :

-Thưa ông, xin cám ơn ông, đă giúp tôi không bị mất việc v́ lỗi lầm của tôi vừa qua.

Với vẻ thân thiện ông chủ bút vỗ nhẹ vài cái lên vai người trẻ tuổi rồi hỏi thăm anh ta sau đó có bị phiền phức ǵ với người quản lư trong công việc không ? Anh ta cho biết, người quản lư chỉ dậy anh ta nên chú ư đến khách hàng hơn trong công việc để không bị tái phạm, làm bực ḿnh khách hàng mà thôi. Rồi cũng qua hỏi han, ông chủ bút biết anh ta là sinh viên nghèo từ tỉnh xa lên thành phố học, phải làm thêm để chu cấp cho việc học hành. Anh ta đă may mắn mới t́m được việc làm đó, nếu bị đuổi việc, anh ta sẽ gặp khó khăn và có thể phải nghỉ học.

Vài ngày sau trên mục “ Những câu truyện vớ vẩn hàng ngày trong cuộc sống “ trên tờ báo được ông chủ bút viết rất chi tiết về sự việc kèm theo sự ngay ngắn, giữ lời hứa của người quản lư, không đuổi việc người sinh viên nghèo. Rồi khoảng hơn một tuần sau khi bài báo xuất hiện. Ông chủ bút rất ngạc nhiên khi nhận được một phong b́ khá dầy do người phát thư nhanh mang đến, trong đó chứa 50 tấm “Bon” ghi rơ mỗi tờ có giá trị một khẩu phần ăn kèm theo ly nước uống tại tất cả chi nhánh của công ty bán đồ ăn nhanh trong thành phố. Với vẻ ngạc nhiên, ông chủ bút định nhắc điện thoại cho người quản lư, nhưng ngần ngừ tí chút , ông bỏ điện thoại xuống, khi tan sở thay v́ về nhà ông trực tiếp đến thẳng tiệm ăn.

H́nh như người quản lư đă nh́n thấy ông chủ bút, ngay khi ông ta mở cửa bước vào tiệm, người quản lư đi vội ra với nét mặt vui vẻ, bắt tay ông chủ bút rồi cả hai đến ngồi vào chiếc bàn trong góc tiệm. Chẳng để cho ông chủ bút mở lời, người quản lư nói:

-Chắc ông đă nhận được món quà mà chúng tôi vừa gửi đến ông để cám ơn bài báo quá tốt đẹp của ông đă dành cho công ty của chúng tôi?

-H́nh như các ông đă quá quan trọng vấn đề với bài báo đơn giản của tôi, chẳng có ǵ để quư công ty phải tặng cho tôi món quà quá to như vậy…

Chẳng để cho ông chủ bút nói tiếp, người quản lư chặn lời :

-Không nhỏ bé và đơn giản như ông nghỉ đâu, món quà mà chúng tôi gửi đến ông, có lẽ nó quá nhỏ bé, không xứng đáng với tác động của bài báo mà ông vừa viết cho chúng tôi đâu. Nó đă mang cho chúng tôi hơn 10% thu nhập trong tuần lễ vừa qua, mới chỉ một tuần lể mà thôi !

Rồi người quản lư cho biết sau khi bài báo xuất hiện, không chỉ tại chi nhánh nơi ông ta quản trị mà c̣n tất cả các chi nhánh khác đều gia tăng lượng khách nhiều hơn so với b́nh thường. Cuối cùng người quản lư cho biết công ty đă đề nghị gửi tặng ông chủ bút một số Bon, c̣n yêu cầu ông ta trực tiếp đến gặp ông chủ bút để cám ơn, nhưng chưa kịp th́ ông chủ bút đă đến. Sau một lúc nói chuyện, người quản lư nói với ông chủ bút :

-Thưa ông, chính cá nhân tôi đă học hỏi rất nhiều từ hành động từ tâm và rất lịch lăm của ông vừa qua. Tôi đă sai lầm khi giải quyết cái sai nhỏ bé của người hầu bàn thành cái sai to lớn hơn mà tôi nghĩ đó là khôn ngoan của người quản trị. Có lẽ lúc đó tôi không biết ḱềm chế hay ông không v́ từ tâm mà ngăn cản, tôi sẽ xử phạt người nhân viên th́ chắc chắn bài báo của ông sẽ theo chiều hướng khác và tôi sẽ rắc rối với công ty. Một lần nữa xin cám ơn ông về bài học khôn ngoan vừa qua.

Nghe người quản lư nói xong, với vẻ thân thiện ông chủ bút nói :

-Chúng ta đă nhờ sự lỗi lầm của anh chàng sinh viên, mà có lợi. Tôi được món quà quá to c̣n ông th́ nh́n rơ được sư cứng ngắc trong quản trị đôi khi không cần thiết. Nhưng tôi muốn biết người sinh viên đă mang lợi cho chúng ta có được ǵ không ?

-Dĩ nhiên, tôi đă tăng lương cho anh ta rồi, chắc đă làm ông vui ḷng?

Trước khi ra về , ông chủ bút bắt tay người quản lư, cười vui và nói với ông ta :

-Với những tấm “Bon” tôi có thể cho người khác hưởng dụng được không ?

-Dĩ nhiên là được, đó là của ông mà ./.

Hết

Lưu An Vũ Ngọc Ruẩn

( Switzerland, Zuerich Jan, 2021 )

 


Vài hàng về tác giả :

Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn  sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về  kamikawajiluan@yahoo.com

........

® "Khi phát hành lại thông tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả 
và ghi rơ nguồn lấy từ http://www.erct.com/"