Tân liễu trai chí dị CHU CHÍNH AN
& Chu Chính An, người gốc tỉnh Hoà Lâm, v́ loạn ly mà gia đ́nh trôi dạt xuống Nam Du một tỉnh nhỏ sát b́a đế kinh. Nơi đất khách quê người, không thân thích, song thân Chính An đă phải è lưng ra kiếm sống bằng đủ mọi nghề từ phu khuân vác đến việc chôn xác người chết v́ thiên tai, binh biến. Song thân vẫn cố gắng nhịn ăn, nhịn mặc nuôi quư tử ăn học, chỉ dậy những điều hay lẽ phải, tránh xa những tật hư thói xấu… mong có ngày được nhờ con mà thoát cảnh lầm than. Chính An dù tuổi c̣n bé nhưng hàng ngày nh́n thấy nỗi cực nhọc, nghe những lời chỉ dậy của mẹ cha nên ngay từ bé đă là đứa nhỏ ngoan hiền, chăm chỉ học hành. Dù rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chậm trễ so với bạn đồng trang lứa nhưng Chính An cũng lấy được bằng Tú tài, đang ước mộng học cao hơn. Song thân vui mừng nghĩ rằng nỗi cực nhọc của ḿnh đă được đền đáp, đang tính toán làm việc nhiều hơn để có tiền giúp con lên kinh đô tiếp tục việc học. Trước là cho quư tử được gần gũi với văn minh, sau là có dịp tiến thân trong giới quan trường làm rạng danh ṇi giống. Nhưng cuộc đời vốn dĩ có những điều không dễ dàng như tính toán. Đúng thời điểm đó trận dịch bệnh sinh ra, tràn lan khắp chốn. Chỉ với vài tháng trời song thân Chính An đă lần lượt trở về với tổ tiên. Trong hoàn cảnh tứ cố vô thân không tiền bạc pḥng thân, Chính An đă phải bán rẻ căn nhà lụp xụp, món tài sản duy nhất của song thân để lại, dùng cho việc ma chay. Xóm làng thông hiểu cho hoàn cảnh nghèo khó của kẻ mồ côi mà bảo nhau thu gom chút tiền bạc giúp cho qua được cơn túng thiếu. Chính An cũng biết, sự giúp đỡ chỉ tạm thời, dự tính bỏ chốn quê mùa t́m đường lên đế kinh mong tiếp tục sách đèn làm vui ḷng hương hồn cha mẹ nơi chín suối cũng như thoả chí tiến thủ trong chốn quan trường. Đúng lúc chuẩn bị ra đi th́ một phú ông trong khu vực thấy An hiền lành, hiếu học có ư chí tiến thủ nên tỏ ư muốn giúp đỡ mà nhận vào làm công việc khuân vác nông sản. Trong hoàn cảnh túng bấn Chính An cũng chẳng biết làm ǵ hơn là chấp nhận công việc cho qua cơn bỉ cực . Hàng ngày đến nhà Phú ông làm việc, ban tối trở về khu lán trại ăn ngủ với nhóm bạn bè cùng giới phu phen, nhưng chỉ sau vài ba ngày sống chung đụng với mọi người. Chính An cảm thấy ḿnh khó hoà hợp với họ v́ những thú vui rượu chè, cờ bạc tiếp theo là những vụ đánh chửi xẩy ra. Chính An đành phải nói với chủ nhân lư do mà có ư bỏ việc. Chủ nhân nghe hiểu, cảm thông nỗi khó khăn của Chính An, nh́n thấy bản chất thật thà, hiền lành, làm việc rất chuyên cần của Chính An nên có ư giữ lại, mà nói : -Ta rất cảm phục con người hiếu học của ngươi, cũng không muốn v́ nhóm người cục cằn thô lỗ đó mà ta phải mất một người tín cẩn. Ta có một đề nghị, ngươi nên nghĩ xem sao. Công việc th́ vẫn vậy, nhưng ta có một căn nhà để hoang nhiều năm trời, không người cư trú. Nhiều năm qua ta đă muốn bán hay cho thuê nhưng không được v́ căn nhà có ma quấy phá. Nếu ngươi không ngại chuyện ma quái, ban ngày vẫn làm việc cho ta, ban đêm đến đó cư ngụ mà tiếp tục việc đèn sách. Ngươi không cần phải lo phí tổn. Trước là trông coi căn nhà, sau là ta muốn giúp đỡ kẻ hiếu học. Nếu ngươi đổng ư, ta sẽ sai người đến quét dọn để ngươi có thể đến đó ngay chiều tối hôm nay. Nghe chủ nhân nói Chính An quá mừng rỡ, đă không mất việc mà c̣n có chỗ để tiếp tục việc khoa bảng mong trả nghĩa mẹ cha. Nhanh nhẩu mà trả lời : -Ma có ǵ mà bản nhân phải sợ ?! Ngài giúp đỡ bản nhân có chỗ trú chân để làm việc kiếm sống, tiếp tục việc học báo hiếu mẹ cha đă là điều đại ân rồi. Thế là ngay chiều tối hôm đó, sau khi làm việc xong, Chính An với vài bộ quần áo và thùng sách to lớn dọn đến căn nhà đă được chủ nhân sai người lau chùi rất sạch sẽ. Ngày đầu tiên rồi mấy ngày tiếp theo, mỗi chiều tối, sau khi làm việc về nhà tắm rửa, xuống bếp nấu cơm ăn, rồi ngồi vào thư án lo chuyện sách vở cho đến khi mệt th́ lăn ra ngủ, mọi sự chẳng có ǵ khác lạ. Đến nơi làm việc, chủ nhân có ư lo lắng ḍ hỏi về căn nhà, Chính An cho biết mọi sự b́nh thường, c̣n mạnh miệng cho rằng chuyện ma quái chỉ là lời đồn thổi không thật. Chủ nhân rất vui mà nghĩ rằng nhờ vía của Chính An nên ma quái không c̣n phá phách. Nhưng sang ngày thứ 4, khi đi làm về, vừa mở cửa vào nhà, không biết từ đâu, trên bàn ăn đă bầy sẵn một mâm cơm c̣n bốc khói đă làm cho An cảm thấy có ǵ khác lạ. Biết là bất thường nhưng làm ra vẻ không chú ư. Sau khi thay quần áo, rửa mặt rồi An đủng đỉnh ngồi vào bàn tự nhiên xúc cơm ăn như không có ǵ xẩy ra. Ăn cơm xong, thu dọn bát đĩa ngay ngắn, với lời lẽ rất trịnh trọng Chính An nói to : -Cám ơn người bạn hữu đă có ḷng tốt cung phụng cho bản nhân, học tṛ này bữa ăn thật ngon. Xin bạn hữu đừng ngại ngần mà xuất hiện cho kẻ hèn này được diện kiến dung nhan. Chính An nói đi, nói lại 3 lần nhưng vẫn im lặng, tỏ vẻ bực bội Chính An to tiếng hơn: -Dù có là ông vua, bà tướng cũng biết ít nhiều phép lịch sự, chớ có giở tṛ khinh người, làm cho kẻ học tṛ này nổi giận mà phải buông lời khiếm nhă th́ mất đi ḷng thân thiện của mỗ đó. Đúng lúc đó , một cô gái tuổi khoảng đôi chín, dáng vẻ yểu điệu xinh đẹp tựa Hằng Nga chậm răi từ căn pḥng bên cạnh bước ra, cô gái nháy mắt nh́n An mỉm cười mà trả lời: -Nào thiếp có muốn làm reo với công tử đâu, chỉ v́ không muốn đường đột, bạo dạn quá mà làm cho chàng khinh khi, coi thường đó mà thôi. Thiếp là ai chắc chàng cũng đă nghe những người đến đây trước công tử nói rồi, chàng không sợ hay sao ? Chính An mỉm cười, đưa mắt đắm đuối nh́n người đẹp mà trả lời: -Dù nàng là ma quỉ hay hồ ly tinh, chẳng có ǵ làm cho ta phải sợ. Xin nàng đừng nghĩ với cái tṛ dọa quỷ, nhát ma của nàng mà làm cho mỗ phải run lo bỏ chạy. Huống chi nàng đă tốt bụng mà cung phụng cho học sinh nghèo này bữa cơm thật ngon th́ làm sao là người xấu xa độc ác được ? Nói xong, chẳng để cho người đẹp trả lời, Chính An đứng vụt dậy ôm gh́ lấy người đẹp mà hôn như răi gạo trên mặt của nữ nhân. Tay th́ ṃ mẫn, xoa nắn khắp thân thể người đẹp. Nữ nhân có chút ngẩn ngơ với hành xử quá mức của An, đưa tay như vẻ muốn đẩy kẻ “ hung bạo” ra xa nhưng h́nh như cũng có phần thích thú mà làm cho có lệ. Dù là trai tơ mới lớn, chưa biết ǵ về chuyện gối chăn nhưng An cũng đủ khôn ngoan để hiểu rằng người đẹp cũng chỉ phản đối lấy lệ, cho qua mà thôi. Biết như vậy Chính An càng mạnh dạn hơn, muốn đè nữ nhân ra ngay nền nhà để làm chuyện trăng hoa. Có lẽ đă cảm thấy kẻ si t́nh đă có phần quá đáng, giai nhân mỉm cười, lấy hết sức đẩy An ra xa, nửa đùa, nửa thật mà nói : -Khiếp thật, coi vẻ bề ngoài đạo mạo như một nho gia nhưng cũng là một “ ṇi t́nh" từng trải đây!... Chẳng để cho giai nhân nói tiếp, mà cũng không cần hỏi han danh tự cho mất nguồn vui kỳ ngộ, Chính An bế xốc người đẹp vào pḥng ngủ bên trong mà làm chuyện gối chăn. Đúng là trai tân đang thời xung măn, gặp gái xuân th́ đang độ hung hăng, cả hai nóng bỏng như hoả sơn bùng phát, th́ làm sao kể cho xiết chuyện thích thú vu san. Rối cứ thế, tiếng gà gáy ban mai đă làm cặp t́nh nhân tỉnh giấc. Nữ nhân đưa ngón tay dí sát vào trán t́nh nhân mà nói : -Ai có thể ngờ, với dáng vẻ thư sinh trói gà không chặt mà tung hoành trận mạc như một kẻ dầy dạn chiến trường. Xin nhớ đừng quên cho thiếp biết tự danh để nhớ măi duyên kỳ ngộ của đôi ta. Đáp : -Tên tự của ta là Chính An, họ Chu, người tỉnh Hoà Lâm, v́ nạn kiếp binh đao mà cùng với song thân trôi dạt đến đây. Tưởng đă yên lành nhưng rồi lại v́ gió băo của tạo hoá xoay vần mà vướng vào dịch bệnh, song thân về với tổ tiên nên phải làm kẻ cô nhi không nơi nương tựa như ngày nay. Rồi Chính An kể cho nữ nhân nghe về những bất hạnh phải chịu, sau khi cha mẹ mất mà bước vào nghề lao lực kiếm sống qua ngày, chờ dịp lên đế kinh mong hoà nhập vào chốn quan trường, trước là tự ấm thân sau là hoàn thành ước nguyện của song thân lúc sinh tiền. Nghe qua hoàn cảnh của Chính An, giai nhân có phần xúc động, nước mắt đầm đ́a mà giai bầy tâm sự: -Thiếp họ Đại tên Diên Nhi, người chính quán nơi đây. Hoàn cảnh của thiếp cũng chẳng khá ǵ hơn chàng, nếu không muốn nói là có phần bi thảm đáng thương hơn. Chính căn nhà này là nơi cư ngụ của song thân thiếp cùng với đứa em trai, kém thiếp 2 tuổi. Khoảng hơn 3 năm trước, nơi đây bị một trận hồng thuỷ nhấn ch́m tất cả. Trong cảnh màn trời chiếu nước đó, toàn thể gia đ́nh thiếp và hai gia đ́nh khác đă được một chiếc thuyền cứu giúp. Tưởng là thoát nạn, ai ngờ chiếc thuyền bị sóng nước xô đập vào vách núi, thế là tất cả 3 gia đ́nh cùng về với tổ tiên. Đưa tay lên gạt nước mắt Diên Nhi nói tiếp : - Khoảng một năm sau ngày thuỷ nạn, song thân và em trai được Diêm Vương cho đi đầu thai, trở lại kiếp người. C̣n thiếp, không biết v́ lư do ǵ hay sai sót trong danh sách đầu thai mà đă hơn 2 năm qua thiếp vẫn là hồn ma cô độc, không người cúng viếng. Đă vài lần viết thư lên Diêm Vương than thở, hỏi lư do nhưng chẳng biết v́ sao mà vẫn im hơi lặng tiếng. Chính v́ tức giận với nỗi bất công, khốn khổ nên thiếp đă chấn giữ căn nhà này, tạo ra những than van, đau đớn cho bất cứ ai muốn đến nơi đây cư ngụ. Có kẻ bị thiếp đánh cho què tay, gẫy chân mà bỏ chạy. Người khác th́ bị thiếp treo lên xà nhà cho kiến đốt, bỏ đói nhiều ngày khóc than lạy lục đến khi gần chết thiếp mới buông tha … Ra vẻ ngượng ngùng, Diên Nhi liếc mắt nh́n Chính An , nói tiếp : -Mấy hôm trước khi thấy chàng bước vào nhà, thiếp tưởng rằng lại có một kẻ xuẩn ngốc, u mê muốn đến đây giúp vui cho nỗi buồn của thiếp. Nhưng thấy chàng, với vẻ ngây ngô của kẻ thư sinh, hành lư xơ xác với vài bộ quần áo cũ rách, c̣n lại toàn là sách vở… Thiếp đă có phần thương hại cho kẻ nghèo hèn mà không nỡ ra tay đầy đoạ. Đă thế mấy ngày qua, nh́n chàng chỉ biết ăn xong rồi chúi đầu vào sách vở, càng làm cho thiếp cảm thương mà không nỡ hăm hại. Chàng hoàn toàn khác với những kẻ đến trước. Có tên th́ ba hoa khoe mẽ mơ tưởng lấy bạc vàng mua trọn nhân gian. Kẻ khác th́ chi li biển lận, giấu yêu bạc tiền không kể ǵ đến nghĩa khí, ḷng nhân, đánh mắng gia nô chết lên chết xuống không hề chùn tay thương tiếc. Nhưng với chàng đă làm thiếp động tâm mà lân la thân cận, không mang ḷng hăm hại mà có ư gần gũi trong lúc đợi chờ Diêm Vương thẩm xét cho đi đầu thai trở lại kiếp làm người. Nghe tâm sự đoạn trường của nữ nhân, với giọng buồn bă cảm thông Chính An nói : -Cuộc đời nàng bất hạnh đến thế sao? Thôi th́ hôm nay bèo nước cho ta gặp được nàng, chúng ta cùng dựa vào nhau để t́m vui trong hoạn nạn. Chẳng biết cuộc đồng hành này kéo dài được bao lâu nhưng ta nguyện sẽ lấy t́nh chân thật mà bù lấp cho nỗi bất hạnh đáng thương của nàng. Xin đừng từ chối. Lời nói chân t́nh của An, làm giai nhân cảm động, đưa ṿng tay ôm gh́ lấy t́nh nhân mà nói : -Đúng như chàng nói, cuộc tao phùng của chúng ta chỉ tạm bợ. Chẳng biết khi nào thiếp được đi đầu thai, thôi th́ được ngày nào hay ngày ấy, thiếp cũng nguyện dành tất cả chân t́nh cho người tri kỷ. Cứ thế thời gian qua đi, thấm thoát đă gần một năm. Chính An vẫn đi làm, buổi tối về nhà sống với Diên Nhi, nhưng vẫn không sao nhăng sách đèn, chờ ngày lên đế kinh xây mộng phong hầu. Diên Nhi cũng thấp thỏm, ra vào mong đợi ngày được Diêm Vương cho đi đầu thai để trở lại kiếp làm người. Một hôm, nh́n ra vườn, hoa tươi khoe sắc Chính An sực nhớ đến ngày thi cử sắp đến , buồn bă nói với Diên Nhi: -Ta phải chuẩn bị lên đế kinh để chuẩn bị cho khóa thi sắp tới, chẳng biết phúc phận ra sao nhưng sợ không c̣n được ở đây mà sống với nàng nữa. Diên Nhi rầu rĩ trả lời : -T́nh nghĩa của chàng và thiếp chỉ ngắn ngủi thế sao? Nghĩ cho cùng cũng là số phận. Xin chàng hăy an tâm, cứ ra đi mà dành lấy bảng vàng, trước là ấm thân chàng, sau là trả ước vọng cho song thân nơi chín suối. Chính An đáp: -Ta không muốn xa nàng, chẳng biết nàng có kế sách ǵ để chúng ta vẫn được sống với nhau trên đế kinh hay không ? Diên Nhi trả lời : -Có một cách, nhưng không biết có gặp được vận may mà trôi chảy hay không. Nếu lộ ra mà Diêm Vương biết thiếp trốn theo chàng lên đế kinh th́ đúng là đại nạn. Tai kiếp không chỉ với thiếp mà chàng cũng khó thoát cảnh điêu linh. Chính An mừng rỡ hỏi: -Kế sách thế nào, mau nói cho ta nghe, dù có là vạ tầy trời để được gần nàng, ta cũng sẵn sàng nhận chịu, xin đừng lo. Đáp : -Thiếp cũng không biết thời khắc nào Diêm Vương sẽ sai quỷ sứ đến đây bắt thiếp đi đầu thai. Thiếp sẽ dành lấy thời gian gấp rút này lên đế kinh t́m một nữ nhân nào đoản mệnh vừa chết để nhập hồn vào xác cô ta rồi cô ta sống trở lại. Khi đó thiếp sẽ được sống với chàng trong dung nhan của cô gái đó. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi muốn t́m được một nữ nhân hợp với ư ḿnh, đúng lúc cô ta vừa đoản mệnh, chưa chôn, xác thân chưa thối rữa không phải là dễ có. Đă thế cô gái là ai, đẹp xấu, tuổi tác, hoàn cảnh gia đ́nh ra sao, cũng không phải cứ ước muốn mà được. Huống hồ thời buổi an b́nh trên đế kinh không dễ dàng có người tận số lúc c̣n tuổi thanh xuân mà thiếp mong t́m. Tiên Khởi vui mừng trả lời : -Thôi, nàng cứ làm theo kế sách đó đi, hai ta được sống với nhau là chính, mọi việc khác ra sao hăy để cho số phận an bài. Huống chi nơi phồn hoa đô hội rộng lớn như đế kinh việc Diêm Vương truy t́m được hai chúng ta để hành tội cũng không phải là chuyện dễ làm. Hăy đi đi, ta tin là chúng ta sẽ gặp vận may mà đoàn tụ. Đáp: -Được rồi, thiếp sẽ v́ đôi ta mà làm liều vậy. Kết quả có như ước nguyện hay không, đành nhờ vào số phận mà thôi. Nhưng nghĩ cho cùng, nếu không liều mà làm th́ chắc chắn sẽ chẳng bao giờ có được. Xin chàng hăy chờ tin vui từ thiếp. Nói xong Diên Nhi im lặng đi vào phía sau nhà. Một lúc sau, thấy không có động tĩnh ǵ Chính An đâm lo lắng, đi khắp nhà t́m kiếm, thấy pḥng ốc trống trơn, biết là Diên Nhi đă im lặng ra đi. Suốt cả tuần lễ tiếp theo, sau khi làm việc trở về nhà, An như kẻ mất hồn đi ra, đi vào, than vắn, thở dài mong chờ Dung Nhi mang tin vui trở về, cho đến lúc mệt nhoài rồi lăn ra ngủ. Một hôm khi vừa từ nơi làm việc trở về nhà, chưa kịp thay quần áo th́ có một chiếc xe song mă sang trọng với vài người gia nhân theo hầu, dừng lại trước cửa nhà. Từ trên xe một cặp vợ chồng ra vẻ sang trọng bước xuống. Người chồng đầu đội nón cánh chuồn, áo thụng mầu nâu nhạt bằng gấm, thêu hoa vạn thọ trắng vàng ra vẻ quan nhân có chức quyền. Chính An vội vàng ra mở cửa lễ độ nh́n quan nhân mà hỏi : -Thưa quư nhân có ǵ dậy bảo xin cho biết. Ánh mắt hơi chau lại cả hai vợ chồng quan nhân im lặng ngắm nghía Chính An một lúc, với nụ cười hiền hoà người chồng hỏi : -Đây có phải là Chính An công tử, người gốc tỉnh Hoà Lâm chăng? Chẳng chú ư đến sự ngỡ ngàng của Chính An, hai vợ chồng quan nhân ra vẻ rất vui mừng, người vợ gật nhẹ mà tiếp lời chồng : -May mắn thay, con gái ta đă không lầm lẫn khi có được người chồng dáng vẻ thông minh như công tử. Nghe vợ chồng quan nhân nói về ḿnh, Chính An giương mắt nh́n vợ chồng quan nhân ra chiều không hiểu. H́nh như nh́n thông suốt suy nghĩ của An, vị quan nhân đưa tay vỗ nhẹ vào vai của khởi vài cái, thân t́nh mà nói : -Hăy mời chúng ta vào nhà, mọi việc công tử sẽ thông suốt mà thôi. Sau khi mời hai vị khách quư an toạ trên hai chiếc ghế đẩu cũ kỹ duy nhất có trong nhà, Chính An đi vào pḥng trong lo việc nấu nước pha trà. Hai vợ chồng quan nhân im lặng, dơi mắt nh́n khắp căn nhà trống trơn, họ đă h́nh dung được sự nghèo túng của Chính An. Thỉnh thoảng đưa mắt nh́n nhau thương cảm cho sự thanh bần của chủ nhà. Xong việc pha trà rót nước, Chính An nh́n vợ chồng quan nhân với tí chút ngượng ngùng, mà thưa: -Xin quí quan nhân và phu nhân cảm thông cảnh nghèo hèn của kẻ học sinh mà tha lỗi cho việc tiếp đăi quá đơn sơ này. Chẳng để cho quí nhân trả lời, An nói tiếp : -Kẻ học tṛ xin được vểnh tai nghe lời chỉ bảo của quan nhân và phu nhân đây. Vị quan nhân đưa mắt nh́n vợ rồi chậm răi nói : -Tên tự của ta là Khu Kính Minh, quan Thị Giảng của triều đ́nh tại đế kinh. Hôm nay v́ một chuyện lạ kỳ, khó giải thích của ái nữ mà phu phụ chúng ta phải thân hành xuống đây gặp công tử để mong xác minh những điều kỳ lạ mà nó liên quan đến ái nữ. Xin công tử vui ḷng mà thật ḷng giúp đỡ. Chúng ta nguyện sẽ đền bồi nghĩa ân. Qua lời kể lể của vợ chồng quan Thị Giảng, họ có 3 người con, 2 trai đầu ḷng đă thành gia thất, sống riêng biệt và cũng là quan nhân tại đế kinh. Người con út là gái, tuổi vừa đôi chín vẫn sống với cha mẹ, tên tự là Mỹ Vân. Khoảng 4 tháng trước Mỹ Vân bị lâm trọng bệnh, vợ chồng quan Thị Giảng đă mời nhiều danh y đế khám bệnh, ra toa, bốc thuốc mong chữa trị cho ái nữ, nhưng cũng chẳng đến đâu. Bệnh của ái nữ càng lúc càng nặng, khoảng tuần lễ trước đă về với tổ tiên. Gia đ́nh, gịng tộc đành phải mời sư săi đến cầu siêu, lo chuyện tống táng cho ái nữ. Nhưng đúng lúc chuẩn bị chở đi mai táng, th́nh linh có tiếng kêu gọi, vỗ đạp từ phía trong ḥm phát ra. Mọi người kinh sợ, sai gia nhân mở ra th́ Mỹ vân ngồi bật dậy cho biết ḿnh chưa hết phần số, vẫn c̣n nặng nợ phu thê với một nam nhân nên Diêm vương cho trở lại nhân gian mà t́m đến nam nhân đó cho trọn nghĩa vợ chồng. Mỹ Vân cho biết Diêm Vương c̣n cho biết tên tuổi, nguyên quán, nơi chốn cư trú của nam nhân trong định số của ḿnh. Chính v́ sự chỉ dẫn của ái nữ mà vợ chồng quan nhân mới biết nơi mà t́m gặp Chính An hôm nay. Chính An nghe lời kể lể của vợ chồng quan Thị Giảng đă đoán được câu truyện hoàn toàn do Diễn Nhi đạo diễn mà ra. Tâm tư thiện lương của một kẻ hiểu lẽ thánh hiền đă làm cho Chính An có cảm giác ân hận, chỉ v́ lợi ích cá nhân mà đă đồng loă với Diễn Nhi mà làm việc bất minh, lừa dối người khác. Với suy nghĩ như vậy, Chính An có ư định muốn nói sự thật với vợ chồng quan Thị Giảng rồi ra sao th́ ra. Dáng vẻ đắn đo, ân hận hiện rơ trên khuôn mặt Chính An đă làm cho phu thê quan Thị Giảng nghĩ rằng Chính An có ư chối từ. Bất th́nh ĺnh vợ quan Thị Giảng đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Chính An, nước mắt dàn giụa trên khuôn mặt mà cầu xin: -Công tử hăy rộng ḷng gia ân cho ái nữ, để tiểu nữ được sống dậy. Toàn gia của ta luôn luôn khắc ghi ḷng quảng đại của công tử. Vị quan Thị Giảng, đưa tay ra dấu cho vợ im lặng, ông tiếp lời : -Suốt mấy ngày qua khi tiểu nữ chết, hiền thê của ta đă quá đau buồn v́ mất con gái mà đă khóc than, ngất lên, ngất xuống nhiều lần. Kỳ tích vừa qua đă làm cho hiền thê của ta mừng rỡ như chính ḿnh được sống lại, xin công tử đoái thương mà đừng nỡ chối từ. Ngưng lai tí chút, vị quan nhân nói tiếp : -Vợ chồng ta sẵn sàng làm tất cả những ǵ mà công tử yêu cầu miễn là chấp nhận kết nghĩa phu thê với ái nữ để chúng ta không phải khổ đau v́ mất đi đứa con gái duy nhất mà chúng ta thương yêu nhất đời. Rồi cứ thế hai vợ chồng quan nhân tiếp nối nhau nài nỉ Chính An chấp nhận kết hôn với ái nữ của họ. Ban đầu Chính An c̣n đắn đo v́ mang cảm giác là một kẻ lừa dối nên có ư định nói sự thật của vở kịch của Diên Nhi cho vợ chồng quan nhân nghe. Nhưng khi nh́n thấy nỗi đau khổ của họ, nếu nói cho họ biết người tái sinh không phải là Mỹ Vân, con gái họ mà là hồn ma của Diên Nhi chỉ mượn xác ái nữ của họ để trở lại với nhân gian mà thôi. Nhưng sau một lúc đắn đo suy nghĩ, Chính An tự hỏi, nói ra sự thật có phải là giải pháp khôn ngoan, hợp lư hay chỉ tạo ra sự khổ đau cho họ nhiều hơn? Giữ im lặng sẽ cho gia đ́nh, người thân của họ có được niềm vui v́ nghĩ rằng Mỹ Vân vẫn c̣n sống. Suy nghĩ xa hơn, nếu xét theo hướng đạo đức th́ hậu quả của vở kịch cũng chẳng có điều ǵ gọi là bất nhân. Diên Nhi không hăm hại Mỹ Vân để chiếm đoạt thân xác mà chỉ mượn xác Mỹ Vân khi phần số của cô ta đă hết để trở lại với nhân gian. Rồi Chính An và Diễn Nhi sẽ trả ơn họ bằng cách thay cho Mỹ Vân báo hiếu cho họ, đó cũng là một sự vay mượn hợp lư, tốt đẹp cho cả hai bên vậy. Với suy nghĩ đó, làm cho Chính An yên ḷng, vui vẻ mà nói với vợ chồng quan nhân : -Sự thương yêu tiểu thư của vợ chồng quan nhân cũng như những ưu ái của hai vị dành cho tiểu sinh đă làm tiểu sinh cảm động mà không dám chối từ. Nhưng đó chỉ là sự xếp đặt của quan nhân và của tiểu sinh mà thôi, c̣n về phía tiểu thư ra sao, đó cũng là điều mà bản nhân lo lắng. Theo tiểu sinh th́ sự việc không phải gượng ép là được, mong quư quan nhân thông hiểu mà tính suy cho hợp lư. Chẳng để cho Chính An nói hết lời, người vợ không giấu được sung sướng, cười vui mà nói: -Công tử cứ yên tâm. Chẳng ai hiểu rơ ái nữ của ta hơn ta được. Với phong thái đĩnh đạc, con người khuôn thước như công tử chẳng có ǵ để công tử phải lo xa. C̣n về dung nhan, phẩm hạnh của ái nữ, ta không dám lộng ngôn mà nói là giai nhân sắc nước hương trời nhưng chắc chắn không làm cho công tử phải thất vọng đâu. Xin công tử đừng quá lo lắng mà mất đi mộng tưởng lúc chờ mong. Đưa mắt kín đáo nh́n Chính An, phu nhân nói tiếp : -Đúng ra, chúng ta có ư định cho ái nữ đi theo, để gặp mặt công tử, nhưng sau mấy tháng ốm bệnh, sức khoẻ của tiểu nữ chưa phục hồi nên không tiện cho việc di chuyển. Thêm vào đó vợ chồng ta cũng có phần nghi ngờ lời nói của tiểu nữ sau khi sống trở lại, là những lời nói mê sảng khó tin. Chính v́ vậy phu phụ chúng ta đă không cho ái nữ đi theo. mong công tử hiểu mà thoáng khoát cho. Sau khi mọi sự đă được giải bầy ổn thoả, vợ chồng quan nhân cũng không quên ḍ hỏi về chàng rể tương lai. Chính An cũng chẳng giấu giếm ǵ mà kể lể tất cả những bất hạnh của ḿnh sau khi song thân mất, để rồi phải lăn ḿnh công việc thấp hèn. Nhưng cũng không quên trau dồi đèn sách mong dịp tiến thân bằng con đường khoa nghiệp để không phụ ḷng ước muốn của song thân nơi chín suối. Vợ chồng quan nhân tỏ ra rất vừa ư với chí hướng của chàng rể tương lai, vỗ nhẹ vài cái lên vai Chính An, quan Thị Giảng với giọng ân cần mà nói: -Ngươi hăy thông hiểu sự lo lắng của chúng ta cho ái nữ mà chuẩn bị hành lư, thư sách ngay hôm nay để cùng với vợ chồng ta trở về đế kinh. Ái nữ của ta chắc cũng đang mong đợi tin vui để được hội ngộ với ngươi đó. Việc thu dọn, trả lại căn nhà cho chủ nhân, ta sẽ sai quân hầu lo liệu tất cả, ngươi không cần phải lo. Thế là mọi chuyện xẩy ra như mong muốn, Chính An được gia đ́nh quan Thị Giảng đón lên đế kinh. Rồi một đám cưới linh đ́nh của Chính An với Mỹ Vân, ái nữ của quan Thị Giảng Khu Kính Minh, vị quan có tiếng là thanh liêm, đức độ tại đế kinh. Sau lễ thành hôn vài tháng vợ chồng Chính An ra sống riêng biệt tại một căn nhà khang trang cũng trong thành nội do vợ chồng quan thị giảng mua tặng, làm quà hồi môn dành cho ái nữ. May mắn tiếp theo, vẫn đến với Chính An, nhờ không phải đi làm cực nhọc kiếm sống như thời c̣n ở Nam Du, lại có nhiều thời gian dành cho đèn sách, Chính An đă vượt qua khoá tiến sĩ của kỳ thi Hội. Qua sự tiến dẫn của nhạc gia, Chính An được triều đ́nh bổ vào chức quan Pháp Chính, chuyên lo việc thu thập các chứng cớ trong các vụ án xẩy ra tại đế kinh. Không lâu sau ngày nhận nhiệm sở, Mỹ Vân sinh con trai đầu ḷng. Rồi hơn một năm sau lại có thêm một quư tử nữa chào đời, mọi sự tốt đẹp xẩy ra như tranh vẽ, chẳng có ǵ là phiền muộn trong cuộc sống. Đúng là hạnh phúc trùng lai. Thời gian qua mau, Chính An đă thong dong hơn 5 năm trên đường quan lộ, hạnh phúc gia đ́nh đă tưởng rằng măi măi cho đến trọn cuối đời. Nhưng một hôm vợ chồng Chính An đang quây quần vui chơi với 2 đứa con trong pḥng khách, không biết từ đâu một nam nhân mặt đen như nhọ nồi, râu ria xồm xoàn dựng ngược, đầu đội nón Khổng Minh khoác chiếc áo quàng đen, vẻ mặt giận dữ hướng mắt vào vợ chồng Chính An mà nói: -Ta là Thổ thần của địa phương được Diêm Vương sai khiến đến bắt vợ chồng các ngươi đem về âm ty để trị tội dám trốn tránh, lừa dối Diêm Vương mà trở lại trần gian đây. Đưa ngón tay, gần như sát vào mặt của Mỹ Vân, Thổ thần nói như hét: -Ngươi, chính người là nữ nhân họ Đại tên Diên Nhi, con ma ở tỉnh Nam Du đă trốn tránh tráp đ̣i của Diêm Vương lên kinh đô rồi nhập vào xác của Chu Mỹ Vân. Ngươi đă làm lũng đoạn khuôn phép đầu thai của Diêm phủ, tội lỗi của ngươi kể sao cho xiết, dù ngươi có bị đem vào vạc dầu hay ḷ nướng 5, 7 lần vẫn chưa đủ tội lỗi của ngươi đâu. Vợ chồng các ngươi hăy mau theo ta về Diêm phủ mà chịu tội. Chẳng để cho Thổ thần ra phép bắt giữ, Chính An với vẻ trịnh trọng lớn tiếng mà nói: -Xin Thổ thần hăy thư thả cho mỗ được phân bầy vài ba ư kiến. Trên cơi trần mỗ cũng là một quan chức chuyên môn trong ngành luật pháp, cũng biết ít nhiều về ư nghĩa những chữ Đúng sai trong luật pháp, chữ Nguyên do ,Trách nhiệm trong việc xét xử để nh́n rơ được sự công bằng, hợp lư trước khi đưa ra một bản án cho phạm nhân. Mỗ xin Thổ thần hăy nghe kỹ lời phân minh ngọn nguồn của mỗ liên quan đến sự việc, rồi chuyển đạt lên Diêm vương trước khi muốn bắt vợ chồng mỗ về Âm ty trị tội. Ngưng lại một tí, rồi Chính An lớn giọng hơn mà nói tiếp : -Chính Diêm Vương phủ mới là nơi gây ra những lỗi lầm, sai sót trong việc đầu thai, đă làm cho ái thê của mỗ phải chịu hơn 4 năm làm con ma đói, không người cúng viếng. Ái thê của mỗ đă viết đơn than trách lên Diêm Phủ mong chờ Diêm Vương thẩm xét, nhưng cũng chẳng được Diêm Vương đoái hoài. Mỗ xin hỏi Thổ thần những sai trái, lỗi lầm đó có phải là do ái thê của ta hay do Diêm Phủ mà ra ? Trong hoàn cảnh thê lương, bất công đó ái thê của mỗ đă phải làm liều, t́m cách giải thoát cho chính ḿnh, không lẽ là tội lỗi sao? Rồi ngài thử nghĩ mà xem, hiền nội của mỗ t́m cách thức mà tự giải thoát cho ḿnh, chẳng có ǵ để nói là tàn độc, bất nhân, mà ngược lại c̣n mang đến niềm vui hạnh phúc cho biết bao nhiêu người trong gia đ́nh, cha mẹ anh em của nữ nhân Mỹ Vân. Không lẽ đó cũng là sai trái, vô đạo đức sao? Im lặng một chút, nh́n thẳng vào mặt Thổ thần, Chính An to tiếng hơn : -Mỗ cũng là người “ cầm cân, nẩy mực “ nên cũng biết rơ thế nào là công minh, sai trái. Mỗ sẵn sàng làm đơn gửi lên Thiên Đ́nh cho Ngọc Hoàng Thượng Đế để làm sáng tỏ việc mù mờ, trốn tránh trách nhiệm của Diêm Phủ. Mỗ chắc chắn chuyện này không xong với mỗ đâu. Nhưng dù sao vợ chồng mỗ cũng mong “ dĩ hoà vi quí” mà nhờ cậy Thổ thần v́ sự công minh mà tỏ bầy với Diêm Vương cho vợ chồng mỗ được an vui sinh sống, không cần phải làm to chuyện cho phiền phức hơn. Mỗ xin hết lời! Với những lời lẽ đanh thép, hùng hồn của Chính An đă làm vẻ giận dữ, hung hăng của Thổ thần biến mất, với vẻ mặt hoà dịu, Thổ thần nói : -Nghe qua lời biện giải của ngươi, ta cũng thấy có nhiều phần hữu lư. Phu thê ngươi hăy chờ ta trở về tŕnh giải với Diêm vương xem sao. Nói xong Thổ thần biến mất mà chẳng cần để ư đến phản ứng bàng hoàng của vợ chồng Chính An. Sau khoảng cháy hết một nén hương, Thổ thần lại hiện ra trong thái độ hoà hoăn vui tươi nh́n vợ chồng Chính An mà nói : -Ngươi đúng là tên thầy căi tài năng, đáng phục! Ta đă tŕnh bầy tất cả lời biện giải của ngươi cho Diêm Vương nghe rồi, ngài đă nh́n thấy những lỗi lầm của Diêm Phủ mà sai ta thay ngài ra ân cho các ngươi đây. Với ngươi, Chính An, th́ số phận không có ǵ thay đổi v́ đă rơ với kiếp làm người của ngươi rồi. Với Diên Nhi, vẫn được giữ nguyên h́nh hài của nữ nhân Khu Mỹ Vân nhưng định số của ngươi tốt hay xấu phải được dựa vào bề dầy hay mỏng của phúc đức do chính cá nhân ngươi cũng như của cha mẹ tổ tiên ngươi lưu lại cho ngươi. Nói xong , Thổ thần đang định biến mất th́ Chính An, vội vàng hỏi : -Thổ thần, ngài có thể hé lộ cho mỗ biết về số phận của vợ chồng mỗ được không ? Thổ thần, giương mắt nh́n Chính An ra vẻ không vui mà nói : -Ta đă tưởng ngươi là kẻ sinh nhai trong pháp luật, ngươi “cầm cân nẩy mực” mà ta không ngờ ngươi lại có suy nghĩ sai lầm, thấp kém như vậy sao! Nếu ai ai cũng biết được mệnh số của ḿnh th́ c̣n ǵ là nhân gian, tốt xấu nữa ? Lúc đó Diêm Phủ phải đóng cửa, không có việc làm, cá nhân ta phải rơi vào ṿng thất nghiệp hay sao?! Ngươi cũng không hiểu chữ “ Thiên cơ bất khả lậu “ mà dám mở miệng ra hỏi ta một câu ngu xuẩn thế sao? Ta lấy làm tiếc v́ lời khen của Diêm Vương, đă dành cho ngươi, ngài đă nghĩ ngươi là người thông thái, có tài biện luận. Thôi ta đi đây. Nói xong Thổ qua chẳng thèm nh́n ngó vợ chồng Tiên Khởi mà biến mất. Vợ chồng Tiên Khởi ôm nhau cười vui, sung sướng v́ biết chắc chắn rằng mọi sự đă hạnh thông không c̣n phải nơm nớp lo sợ cho tương lai nữa, cuộc sống đă được đưa vào qũi đạo của nhân gian.
Hết Switzerland, December, 2021 (Lưu An, Vũ Ngọc Ruẩn)
Vài hàng về tác giả : Lưu An là bút hiệu của anh Vũ Ngọc Ruẩn. Anh Ruẩn sinh năm 1946 tại Xuân Trường, Nam Định, Việt Nam. Bút hiệu Lưu An & Thượng Xuyên Lộ, cựu học sinh Chu Văn An 59-66, tốt nghiệp Master về Food Sciences đại học Kagoshima, Japan 1977. Anh Ruẫn hiện đang sinh sống tại Thụy Sĩ. Cảm tưởng về thơ văn của Lưu An xin gởi về kamikawajiluan@yahoo.com ........ ® "Khi phát hành lại thông
tin từ trang này cần phải có sự đồng ư của tác giả |