Lê
Thị Hàn
Lưng áo của Ba phả mùi
mồ hôi vào mặt. Khuê nhớm ḿnh, kéo vạt
áo dài cho thẳng thớm hơn rồi dựa
đầu vào lưng Ba. Chiếc xe gắn máy hơi
nghiêng đi một tí rồi lại chạy
thẳng. Tiếng động cơ êm và đều.
Trời không có gió. Mây cũng
ngừng trôi. Buổi trưa như đang
nặng nề chuyển ḿnh. Mùi nhựa đường
xông lên cùng với mùi nắng hanh. Khuê nhúi mũi
vào lưng áo Ba. Mùi của Ba khiến Khuê thèm
một giấc ngủ. Nếu yên xe gắn máy
trải dài ra , và tiếng máy nổ chịu thay
bằng tiếng hát; nhưng phải là tiếng hát
của Ba. Tiếng hát của Ba ấm sẽ
dỗ giấc ngủ của Khuê thật tṛn.
Xe sắp sửa qua một cái
dốc. Ba đạp mạnh một ṿng rồi
bỏ số mau hơn. Lưng Ba u lên cao, g̣ má Khuê
đụng vào những đốt xương nghe
buồn buồn. Bàn tay Khuê ti đi ti lại trên
những nếp gấp sau lưng áo Ba. Đường
phố cứ thay nhau lùi lại đằng sau mà
Khuê th́ không nh́n thấy phía trước.
Dăy nhà trước mặt Khuê
số chẵn, đường Hai Bà Trưng. Nhà
nào cũng đẹp và nhà nào cũng có thật
nhiều hoa. Có rất nhiều hoa giấy và
cả những tàng chuối x̣e ra như cánh
quạt lông gà khổng lồ. Số 18, giá Bích
thấy được chắc Bích sẽ giành
lấy căn nhà này mất. Căn nhà nhỏ,
thật gọn, quét vôi màu hồng nhạt, bao nhiêu
là cây. Khu vườn băng ngang trước
mặt Khuê như là một đám lá bao quanh
chiếc hoa hồng cánh cứng và lớn. Rồi
số 24.... số 30 . Nhà số 32 có chiếc
cổng màu trắng ngà và giàn hoa pháo đỏ.
Hôm nào phải đưa Bích đến vùng này
mới được. Hôm nào ḿnh phải dành trước
số 18, số 24 số 36.. Bích không thích căn
nhà này đâu. Số bao nhiêu nhỉ? Giàn hoa che
mất số. Bích không thích những nhà có hoa leo
ở cửa ra vào. Bích bảo rắn và hoa có
họ hàng. Có ngày khách đến chơi, vừa
đứng bấm chuông đă có rắn le lưỡi
chào. Gặp phải khách kiểu dễ ngất
xỉu như Khuê th́ chủ nhà “lănh đủ”.
Bao giờ Bích cũng chọn những căn nhà có
cỏ cắt bằng phẳng và lối đi
thật gọn.. Bích nhường cho Khuê hết
thảy những giàn hoa, tàng lá, hết thảy
những ngôi nhà có vẻ hoang sơ. Cái vẻ
hoang sơ của ngôi nhà gần trường mà
Khuê đă sở hữu. Hai đứa sở
hữu nhà cửa trên văn tự của nhau.
Mỗi đứa có một quyển sổ riêng
để ghi số và tên con đường có căn
nhà của ḿnh. Khi số nhà đă nằm trong
sổ của đứa này rồi th́ đứa
kia phải gọi là nhà của Bích hoặc nhà
của Khuê. Khuê có nhiều nhà ở khu gần trường.
Mỗi nhà đều có một nét riêng biệt và
nhà nào cũng là nhà lư tưởng cả...Khuê và
Bích vẫn thường hay đến trường
sớm, dắt nhau đi ra khu nhà của hai đứa
t́m xem hoa nào nở. Có một loại hoa màu
hồng nở dọc theo hàng rào cau một căn
nhà của Bích. Khuê thích những chiếc hoa
nhỏ, cánh hoa cứng và mọng lên. Hôm nào Bích
cũng hái trộm vừa cho Khuê để đầy
ḷng bàn tay. Bích nói hái nhiều quá Khuê không
giữ nỗi tội nghiệp cho hoa và cũng
tội nghiệp cho căn nhà của Bích không có
ǵ để điểm trang..
Số 142. Nhà này “x u ́ “ quá. Cây
cối to mà lại để mọc vô trật
tự thế kia. 144, 146... cái hàng rào đó cao và
thưa quá. Khuê sẽ cho làm lại thấp hơn
và để cho hoa leo thật nhiều.
-Khuê, năy giờ con không ngủ
đấy chứ?
-Thưa không.
-Nắng quá, con có mệt không?
-Thưa Ba không.
-Ráng thêm một chút nữa,
sắp đến nơi rồi đó con.
Khuê bỗng thấy sợ. Sắp đến nơi rồi ư?. Căn
nhà nào đây?. Bàn tay Khuê bấu vào cánh tay Ba và
nh́n ra phía trước. Nhà nào trong khu này cũng
sang trọng, yên lặng và rất đẹp.
Đằng xa kia có hai cây chuối x̣e cánh
quạt. Có cả cây đoát rủ lá cho cây
tầm gửi ḅ lên cùng ḿnh. Khuê nhớ tới
giờ vạn vật tuần trước, cả
lớp nhôn nhao về định nghĩa của cây
tầm gửi. Đứa th́ bảo tầm
gửi là loại cây leo, đứa khác nói là
loại cây có lá dài và nhỏ, đứa khác dơ
tay cao cho cô mau gọi đến tên ḿnh, bảo
.cây tầm gửi có hoa màu vàng. Hoàng Hoa không
đợi được đứng lên nói cây
tầm gửi có rễ rất lớn, một lúc
cả lớp đâm ra căi nhau, đứa nào cũng
bảo “tao thấy cây tầm gửi rồi
chứ bộ”...
Cô giáo đợi cho cả lớp
yên lặng rồi khoan thai bảo, em nào cũng
đúng mà cũng sai, tầm gửi chỉ
một loại cây leo, sống nhờ vào một
thân cây khác. Lời giải thích lúc ấy như
một lối giảng ḥa..
Khuê vẫn chăm chú nh́n cây
tầm gửi ở đằng trước
mặt, ngoằn ngoèo trên thân cây đoát, rồi
thúc vào khuỷu tay Ba hỏi:
-Nhà ông ta ở đâu hở Ba?
-Ở đằng kia ḱa con. Nơi
có cây đoát lớn đó.
Khuê bắt đầu lo, ngồi
không yên. Khuê không c̣n tính được c̣n bao
nhiêu căn nhà nữa th́ đến nhà có cây
đoát lớn. Cây đoát mỗi lúc mỗi
gần hơn, hiện ra to dần. bây giờ th́
đang ở ngay trước mặt Khuê. Ba
dừng xe lai, trở mũi xe để quay vào. Cây
đoát lồ lộ hết phần thân thể
của nó với những đường dây
tầm gửi cũng tươi tốt như màu
lá. Khuê hết nghĩ ngợi được, líu
ríu theo Ba vào căn nhà lạ. Sỏi trắng
hắt nắng sáng hơn càng soi rơ dáng mệt
mỏi trên khuôn mặt Ba. Trông Ba đen và rám
nắng, hai g̣ má cao và mắt sâu trũng. Ba cười
với Khuê. Những đường nhăn trên
trán đọng mồ hôi như nhũng chiếc
rănh con đưa nước xuống mang tai. Trong
tay Ba mang cái cặp nặng trĩu cả sách và bài
làm của học tṛ. Khuê muốn đưa tay ra
đỡ bớt cho Ba nhưng ḷng bàn tay Khuê
ướt đẫm cả mồ hôi. Những
giọt mồ hôi lạnh chạy dài, đậu
lại ở đầu ngón tay. Khuê lấy khăn
lau tay nhưng mồ hôi lại ra nhiều hơn,
và bàn tay Khuê bỗng lạnh như những hôm
Trời trở gió. Ba kéo nhẹ tay Khuê, nhường
lối cho Khuê theo Ba bước vào . Bàn chân Khuê
cũng dính chặt vào đôi guốc gỗ
bằng lớp mồ hôi nhễ nhại. Khuê
cứ bước theo Ba như người mù
đang ḍ dẫm đường lối.
Căn pḥng nhiều cửa kính, sáng
và mát. Sự chờ đợi làm Khuê hoang mang.
Không biết ông bác sĩ sẽ làm ǵ ḿnh. Khuê
lo sợ. Những ṿng ư nghĩ cứ quấn
lấy đầu và quay tṛn lấy Khuê như không
thể nào gỡ ra được. Khuê nhớ
những lần ḿnh sắp xỉu, cái cảm giác
tan loăng và mất hút trong một vùng ánh sáng
mờ đục. Khuê ước mong minh không bao
giờ bị xỉu nữa, để khỏi
phải ngồi đây chờ lâu, khỏi
phải lo nhiều, khỏi phải thấy dáng Ba
nom nóp sợ. Nếu Ba đă không dỗ dành Khuê
từ cả tháng nay chắc chẳng bao giờ
Khuê chịu đến đây.
Ông bác sĩ này người Pháp,
không mở pḥng mạch, sang đây dạy trường
y khoa. Ông là bác sĩ danh tiếng về tim. Ba nghe
ông diễn thuyết nhiều lần trên đài
phát thanh và t́m cách gặp ông. Ba không kể Khuê
nghe trường hợp nào Ba gặp ông, nhưng
Khuê vẫn c̣n nhớ như in buổi chiều Ba
đi làm về. Khuôn mặt Ba rạng rỡ. Ba
gọi Khuê ơi, Khuê ơi, Khuê ơi nhiều
lần đến nỗi cả nhà phải đổ
xô ra hỏi là có chuyện ǵ vậy. Phải có
tin ǵ vui lắm ... Khuê phóng thật nhanh xuống
những nấc thang lầu và sà ngay vào hai cánh
tay Ba. Ba nhấc bổng Khuê lên : Ô hay sao con gái Ba
nhẹ như chim thế này này.. Rồi Ba hạ
Khuê xuống đứng bên cạnh. Khuê níu tay Ba
nghe Ba nói với Mẹ: Tôi đă gặp ông Boilié
rồi . Ông ấy nhận lời khám cho con Khuê
từ đầu tháng sau mỗi chiều thứ tư.
Ba cúi nh́n Khuê bảo: Tháng sau Ba sẽ đưa
con đi nghe Khuê. Mọi người cười
theo Ba. Chia niềm hy vọng của Ba và của
Khuê. Khuê chỉ muốn ôm lấy Ba và nâng Ba lên
cao hơn hết thảy, để cho niềm vui
căng phồng ra, để cho niềm vui lớn
rộng hơn, hơn nữa, lan rộng thêm lên
cho tràn từng góc nhà, chiếu sáng cho khuôn
mặt Ba càng rạng rỡ hơn.
Có một vài con chim chuyền cành
bên kia cửa sổ. Có cánh tay người con gái
khép cửa che bớt nắng. Ở đâu Khuê cũng
muốn níu lại một chút hy vọng, nhưng
mọi vật đều như khép kín trong
mỗi cử động riêng và Khuê c̣n lại
với những ư nghĩ cũ trong những h́nh
ảnh mới. Những ư nghĩ quay cuồng
quấn chặt lấy nhau trong đầu. Khuê
nhớ Bích, nhớ những gian pḥng, nhớ đến
những lần Bích lo lắng cho Khuê mỗi
lần hai đứa đến chỗ đông người.
Bích biết đo thật đúng độ
mệt của Khuê qua lớp mồ hôi tay. Bao
giờ Bích cũng biết đưa Khuê ra
khỏi đám đông trước khi Khuê bị
mệt. Những buổi chiều như thế hai
đứa đi thật chậm bên nhau. Con
đường nhiều bóng cây và thật yên. Cái
ǵ cũng có vẻ an toàn cả, an toàn như
sự sở hữu những ngôi nhà không phải
là của ḿnh. Những câu chuyện về
một một buổi chiều có ráng đỏ,
về cái bánh Bích để dành cho Khuê mà
nửa đêm bị tụi em cuỗm mất;
về cây đào nhà Khuê mới nở những
chiếc hoa đầu tiên. .. Những lúc đó Bích
hiền dịu như bà tiên xanh trong chuyện
cổ tích, và Khuê cảm thấy hạnh phúc vô
vàn.
Khuê có nói cho Bích nghe chiều nay
Khuê sẽ đến đây với Ba. Buổi sáng
trước khi chia tay nhau, Bích nheo mắt cười
bảo Khuê:
“Ráng
cho ngoan.”
Nhưng sao phải chờ lâu
thế này này. Toàn căn nhà im đến ghê. Bàn
tay Ba mân mê chiếc cặp sách. Thấy Khuê nh́n
Ba cười bảo:
“Con
có buồn ngủ không?”
Khuê muốn trả lời con
chỉ muốn ngủ bên Mẹ và nghe Ba hát.
Ở đây xa lạ quá và không khí như
muốn đuổi Khuê ra khỏi vùng thương
yêu. Cái màu trắng chiếm gần trọn căn
nhà làm Ba và Khuê cách xa. Trông Ba già và xa lạ hơn
những buổi ở nhà. Ba có vẻ mệt,
chiều nay Ba c̣n phải đi dạy nữa. Khuê
hỏi Ba mấy giờ rồi, Ba đă phải
đi đến trường chưa?. Ba nói
sắp sữa.
- Con bấm chuông lại lần
nữa nhe Ba.
- Ừ, nhưng ngắn thôi nhe con.
Bao giờ Ba cũng sợ làm
phiền người khác, mà người khác th́
cứ tha hồ làm phiền Ba. Ba thương
mọi người như nhau. Từ hai năm nay
Ba không cho Mẹ đi dạy nữa. Ba bảo
Mẹ ở nhà chơi với con cháu và giữ ǵn
sức khỏe. Ba dang c̣n sức để Ba đi
làm . Từ ngày anh Thông mất tích, Ba bảo
chị Thông đem các cháu về ở chung nhà.
Mẹ giúp chị Thông săn sóc bốn đứa
nhỏ, tiền lương của Ba chỉ đủ
để trang trải mọi chi phí cho cả
đại gia đ́nh.
Tấm cửa màu ngà mở ra,
một người đàn ông nhỏ thó nói
với Ba:
- Xin phiền ông chờ cho.. có
thể hơi lâu, giờ này ông nhà tôi đang
ngủ trưa, chúng tôi không dám đánh thức.
Khuê nghe tiếng Ba nói cám ơn và
dơi mắt theo dáng người đàn ông mất
hút sau cánh cửa. Khuê chỉ muốn đứng
dậy ra về ngay. Mồ hôi cứ vả ra
ướt đẫm cả bàn tay. Ba nh́n đồng
hồ rồi kéo tấm danh thiếp ra viết cho
bác sĩ.. Tưởng tượng sẽ ngồi
lại đây một ḿnh, sẽ phải chờ bác
sĩ thức dậy, chờ ông ta sữa
soạn.. Khuê thấy ḿnh như chồn chân.
Nắng càng lúc càng vào nhiều hơn trong căn
pḥng càng lúc càng đưa Khuê ra khỏi vùng thương
yêu. Ba bỏ tấm danh thiếp vào phong b́
rồi dặn Khuê ở lại chờ bác sĩ
khám xong ra lấy xe xích lô về. Khuê không
biết nói ǵ hơn cho Ba vui ḷng. Bàn tay Ba đặt
nhẹ lên vai Khuê và bảo:
- Con gái Ba đừng sợ, Ba
phải đến trường kẻo học tṛ
chờ.
Khuê đưa Ba ra đến
cổng, chờ cho xe nổ bánh mới quay vào.
Trên lối trở vào căn nhà xa
lạ, Khuê bắt gặp h́nh ảnh ḿnh trên thân
cây đoát, Khuê, Khuê như cây tầm gửi
quấn chặt lấy Ba, cùng với bao nhiêu thân
tầm gửi khác đang quấn quanh ḿnh Ba?.
Nắng chói chang và Ba c̣n phải giang đầu
trong nắng qua bao nhiêu đoạn đường
nữa. Không một h́nh ảnh nào tươi sáng
hơn là vợ con khỏe mạnh, tươi vui.
Chắc rồi Ba sẽ ngồi trong lớp
học không yên. Ba sẽ mong sao đến giờ
tan học. Ba sẽ hỏi Khuê cặn kẽ ông bác
sĩ nói ǵ? Ông bác sĩ cho thuốc như
thế nào, và căn dặn làm sao?. Rồi
mỗi chiều thứ tư, mỗi chiều
thứ thư... bàn tay Khuê lần vào trong b́ thư.
Cái b́ thư không dán. Một tờ giấy
trắng gấp làm đôi, mỏng hơn tấm
danh thiếp. mấy hàng chữ Việt Nam Thương
Tín và chữ kư của Ba dưới hàng chữ
hai ngàn đồng.. Một phần tư tiền
lương của Ba tiêu cho một buổi đi
khám bịnh của Khuê; rồi c̣n ba lần
thứ tư đến trong tháng này nữa. Khuê
muốn trở về. Khuê thật muốn trở
về.
Bao nhiêu là cỏ mực ḅ vịn
vào chân tường trắng. Bao nhiêu là lá xanh lá
tím chạy dọc theo bờ tường. Màu
cỏ mực mang sắc bịnh hoạn và
nhuốm sợi buồn trên giây leo. Bờ cỏ
bên kia cắt sát và xanh, con đường đi
ra ghế đá phía cây đoát trải đá hoa
cương. Khuê nghe có tiếng chạm thủy
tinh trên lầu. Tiếng bước chân người
nặng nề.. Khuê bỏ chỗ ngồi trở
về pḥng đợi.
Những giây cỏ mực ḅ lan
dần dưới chân như theo Khuê vào thân
thể.. như ở trong thân thể Khuê cũng có
những đường máu tím ngắt như
thế. Như h́nh trái tim của Khuê, như tương
lai không ôm màu hồng, như h́nh ảnh thân
tầm gửi quấn quanh cây đoát..
Khuê sẽ đưa Bích đến
đây một lần.
Chiều thứ tư tuần sau,
khi nắng ngợp những sợi cỏ mực,
chiếu mạnh trên tàng lá đoát, và chói sáng
lối vào ghế đá. Nhưng Khuê chỉ
đưa Bích đi ở phía ngoài để
đứng nh́n vào trong khu vườn, Khuê sẽ
chỉ cho Bích xem thân tầm gửi quấn
chặt quanh cây đoát.
Khuê sẽ không trở lại pḥng
này lần nữa. Và cả lư do, Khuê sẽ thưa
với Ba như Khuê sẽ nói với Bích:
- Bác sĩ bảo con không hề ǵ,
tuần sau khỏi đi.
Lê thị Hàn
Tokyo, tháng 2, 1967
|